Vợ chồng Tổng sếp đang bàn chuyện cho hai đứa con sang
Mỹ học thì bà giúp việc vào báo có mấy anh trong Nam ra chơi. Sếp chồng nháy mắt.
Sếp vợ tót cái, kéo váy lên cầu thang lầu, mất hút.
Đoàn khách vào. Ôi anh. Tụi em nghe tin chị bệnh vội vàng thu xếp công việc cuối
năm bay ra thăm chị. Ừ. Chị lại không được khỏe. Trong ấy nắng ấm, ngoài này lạnh,
mưa sụt sùi. Nghe mấy ông bạn bác sĩ khuyên, cuối tuần, nên để chị vào trong đó
đánh mấy ván tennis, hít thở, hưởng chút nắng vàng. Dạ đúng đúng đúng.
Ông bác sĩ nào đó chuyên môn cao thật đấy anh ạ. Đúng. Cứ chiều tối thứ 6 chị bay vào. Đánh mấy ván tennis rồi tối chủ nhật ra vẫn làm việc bình thường anh ạ. Cả anh nữa, vào với chị. Anh ơi, sức khỏe là số 1 anh ạ, quan nhất thời, dân vạn đại, anh chị phải có sức khỏe. Chị đâu anh, để tụi em lên vấn an chị. Thôi để chị nghỉ. Phần thì thời tiết mệt, phần thì lo hai cháu sắp đi học Mỹ. Tính đàn bà nó thế, lo suốt, khổ lắm. Vì thế, dạo này chị lại không được khỏe. Dạ dạ dạ. Cái việc hai đứa nhỏ đi học để tụi em lo, chị lo cái gì. Anh chị lo việc quốc gia đại sự, ba cái vụ lặt vặt phải ưu tiên cho tụi em chút chứ. Các cậu cứ thế, bọn mình thấy áy náy quá. Mà này, nghĩ thương các cậu đi ra đi vào vất vả, hôm qua, mình có bảo tay cục trưởng ký nháy đưa lên, mình ký quyết định dự án cho các cậu rồi đấy. Tối qua phải họp về muộn. Cũng tại cái dự án các cậu viết lách chẳng đâu vào đâu, mấy đứa chuyên viên nó có chuyên môn, nó định vứt đi đấy. Mình nói, thôi anh em trình độ còn hạn chế, giúp chúng nó. Cứ vần qua vần lại chán chê nên họp về muộn. Chị lại không được khỏe, cứ nhăn nhó. Dạ dạ dạ, đây lại là dự án quá lớn, vượt cả sức vóc tụi em. Sếp ký là cứu vớt hàng ngàn con người trong đơn vị tụi em đấy ạ. Ơn sếp tụi em không quên. Ơn nghĩa gì, công việc phải làm, mình cũng nóng ruột, mỗi ngành, mỗi đơn vị phải cố lên chút thì đất nước mới phát triển được. Nhưng các cậu cũng thấy đấy, chị lại không được khỏe, mà hai cháu thì sắp đi học xa. Dạ tụi em hiểu tấm lòng của anh, suốt đời vì đất nước, vì ngành, vì công việc. Ừ. Thì tính mình thế, suốt ngày theo việc, bỏ bê gia đình, sống với chị bao nhiêu năm mà có thời gian chăm sóc đâu. Gần đây, công việc vùi lên đầu, không có mình xử lý là không xong, mà chị lại không được khỏe. Vài cái nháy mắt. Trong đoàn ra hết, còn lại một người. Và thêm một con muỗi ngoài phố tò mò bay vào xem vì tưởng kịch. Cả đoàn lại vào, ồn ào, uống chút rượu xuân. Các cậu cứ uống nhé, mình làm tí thôi. Nhưng nhất định từ nay cứ cuối tuần là bọn em lấy sẵn vé khứ hồi, anh chị vào đổi gió đấy. Bà phục vụ vào thưa bác, có khách. Các cậu về nhé. Đoàn khác ở miền Trung vừa ra. Ôi anh. Tụi em nghe nói… Sếp cầm tay từng thành viên trong đoàn, mắt rưng rưng: -Chị lại không được khỏe.
Ông bác sĩ nào đó chuyên môn cao thật đấy anh ạ. Đúng. Cứ chiều tối thứ 6 chị bay vào. Đánh mấy ván tennis rồi tối chủ nhật ra vẫn làm việc bình thường anh ạ. Cả anh nữa, vào với chị. Anh ơi, sức khỏe là số 1 anh ạ, quan nhất thời, dân vạn đại, anh chị phải có sức khỏe. Chị đâu anh, để tụi em lên vấn an chị. Thôi để chị nghỉ. Phần thì thời tiết mệt, phần thì lo hai cháu sắp đi học Mỹ. Tính đàn bà nó thế, lo suốt, khổ lắm. Vì thế, dạo này chị lại không được khỏe. Dạ dạ dạ. Cái việc hai đứa nhỏ đi học để tụi em lo, chị lo cái gì. Anh chị lo việc quốc gia đại sự, ba cái vụ lặt vặt phải ưu tiên cho tụi em chút chứ. Các cậu cứ thế, bọn mình thấy áy náy quá. Mà này, nghĩ thương các cậu đi ra đi vào vất vả, hôm qua, mình có bảo tay cục trưởng ký nháy đưa lên, mình ký quyết định dự án cho các cậu rồi đấy. Tối qua phải họp về muộn. Cũng tại cái dự án các cậu viết lách chẳng đâu vào đâu, mấy đứa chuyên viên nó có chuyên môn, nó định vứt đi đấy. Mình nói, thôi anh em trình độ còn hạn chế, giúp chúng nó. Cứ vần qua vần lại chán chê nên họp về muộn. Chị lại không được khỏe, cứ nhăn nhó. Dạ dạ dạ, đây lại là dự án quá lớn, vượt cả sức vóc tụi em. Sếp ký là cứu vớt hàng ngàn con người trong đơn vị tụi em đấy ạ. Ơn sếp tụi em không quên. Ơn nghĩa gì, công việc phải làm, mình cũng nóng ruột, mỗi ngành, mỗi đơn vị phải cố lên chút thì đất nước mới phát triển được. Nhưng các cậu cũng thấy đấy, chị lại không được khỏe, mà hai cháu thì sắp đi học xa. Dạ tụi em hiểu tấm lòng của anh, suốt đời vì đất nước, vì ngành, vì công việc. Ừ. Thì tính mình thế, suốt ngày theo việc, bỏ bê gia đình, sống với chị bao nhiêu năm mà có thời gian chăm sóc đâu. Gần đây, công việc vùi lên đầu, không có mình xử lý là không xong, mà chị lại không được khỏe. Vài cái nháy mắt. Trong đoàn ra hết, còn lại một người. Và thêm một con muỗi ngoài phố tò mò bay vào xem vì tưởng kịch. Cả đoàn lại vào, ồn ào, uống chút rượu xuân. Các cậu cứ uống nhé, mình làm tí thôi. Nhưng nhất định từ nay cứ cuối tuần là bọn em lấy sẵn vé khứ hồi, anh chị vào đổi gió đấy. Bà phục vụ vào thưa bác, có khách. Các cậu về nhé. Đoàn khác ở miền Trung vừa ra. Ôi anh. Tụi em nghe nói… Sếp cầm tay từng thành viên trong đoàn, mắt rưng rưng: -Chị lại không được khỏe.