Ở đời, người ta thường dùng hai chữ CHUYÊN NGHIỆP để khẳng định đẳng cấp, để khen nhau, để vuốt nhau, để vờn nhau, để ve nhau, để tâng nhau, để nâng nhau, để kết nhau, để kéo nhau, đại khái như zậy.
Ở đời, khi xem nghệ thuật, được khán giả tung cho câu khen: Chuyên nghiệp quá... Sướng tê
Ở đời, nhân viên dưới quyền mà được Sếp gật gù một cái, vuốt tóc cái nữa, búng má véo tai thêm cái rồi nhả ra những chữ ngọc ngà: Cậu chuyên nghiệp quá... sướng râm ran cả...họ.
Ở đời, phàm làm gì, từ nghệ thuật đến công việc, ai cũng khát khao hướng tới hai chữ Chuyên nghiệp.
Thế dưng mà, có một nghề, các em í dứt khoát không coi mình là chuyên nghiệp, dù đôi khi các em rất chuyên nghiệp, nhưng các em vẫn lắc đầu quầy quậy, thậm chí rưng rức nức nở nói anh trù dập em, anh hạ bệ em, anh nói xấu em, em ứ chuyên nghiệp. Em mới vào nghề, em còn vụng dại, em không biết chi hết, em ngượng lắm cơ, em sợ quá cơ, em hoảng quá cơ, em mới ở làng lên phố...
Ai vậy ta? Đó là các em cave.
Kiểu như thế, mấy lão quan chức khi phạm khuyết điểm sai phạm, dứt khoát không coi mình giỏi giang thông thái mà bao giờ cũng nắn nót viết mấy dòng trong bản kê tội về nguyên nhân: Nhận thức còn hạn chế...rồi...quá tin tưởng vào anh em...bản lĩnh chính trị đôi khi không vững vàng...tính chuyên nghiệp trong công tác lãnh đạo chỉ đạo không cao....và thoát.
Đó cũng là cave