Nghe tin cháu gái được điều về làm chủ tịch huyện, mình tự hào quá, hôm nay phải lên thăm cháu xem nó thế nào. Lâu rồi không gặp. Chỉ nghe ồn ào, con bé này có năng lực, giỏi giang, cương trực, ai cũng khen.
Nó hẹn mình 12 giờ trưa rồi hai chú cháu đi ăn cơm.
Lên tới cửa phòng, thấy cửa mở hé, lại nghe có tiếng ai quen quen đang nói trong phòng, mình dừng. Thôi chết, lại cái thằng Trưởng ban quản lý dự án, cái thằng khốn nạn, giàu có số 1, láo toét số 1, nghêng ngang số 1, sao lại mò vào phòng cháu mình nhỉ.
Nhưng đúng là cháu gái đang xẳng giọng:
-Anh Việt này, tôi nhớ là tôi không mời anh đến làm việc.
Tiếng thằng Việt Trưởng ban dự án xơn xớt đáp lời:
-Ôi, chị lại quá khen...Cán bộ tham mưu như em mà đợi lãnh đạo có gọi mới lên thì tham mưu làm sao được cơ ạ...Ba đời chủ tịch huyện, đều khen em nhanh nhảu vì cái tác phong lãnh đạo không mời vẫn chui mặt vào phòng đấy ạ...Chính chị cũng vừa khen em xong phải không ạ...
Cô cháu lạnh nhạt:
-Nếu anh có ý kiến gì, cứ nói, tôi đang nghe...
Thằng Việt lem lẻm:
-Vâng. Cám ơn chị...Là vì chị mới về làm chủ tịch, nhưng cứ đi cơ sở suốt, em không tìm được cơ hội nào để gặp riêng...Cũng chẳng có việc gì lớn...Là em muốn giới thiệu qua em cho chị nghe...Đại khái thế này, vợ của anh trai em gọi vợ của đồng chí Minh phó chủ tịch huyện bằng cô, còn ông ngoại em với ông ngoại của đồng chí Phó Bí thư huyện ủy là bạn vong niên, còn vợ em gọi ông cố của vợ đồng chí Chủ tịch mặt trận huyện bằng dì, riêng em, nếu xét một cách thật cẩn thận thì bốn đời trước đây, tức là khoảng 120 năm trước, ông cố của gia đình em với ông cố của chị từng là người cùng làng đấy ạ...Vì những mối quan hệ thân thiện với trên với dưới, với ngoài với trong như vậy, nên khi chị về đây em mừng vô cùng. Máu loãng còn hơn nước lã chị nhỉ?
Cô cháu có vẻ hiểu:
-Anh nói vậy tức là có ý nhắc tôi rằng, trong việc sắp xếp lại nhân sự của huyện, không nên đụng đến chức vụ Trưởng ban dự án của anh chứ gì?
Thằng Việt cười hơn hớn:
-Dạ đâu có...Chị là chủ tịch huyện, chị thấy ai có năng lực chị cứ cân nhắc, ai không có năng lực, chị cứ miễn nhiệm, ngay cả em cũng thế thôi, nếu chị thấy em không đảm đương được chức vụ Trưởng ban dự án, chị cứ thay quách đi, em không thắc mắc...Nhưng mà đang vui chuyện, em lại kể cho chị nghe chuyện nho nhỏ thế này...Vui lắm...Năm kia, hình như là vào tháng 5, bác Trung mình chứ ai, đúng là bác Trung lúc đó là chủ tịch huyện định miễn nhiệm chức Trưởng ban dự án của em để đưa cậu em vợ lên thay thế. Em biết được tin này, chỉ thở dài thôi chị ạ. Em mới thở dài mà vợ của anh trai em đã gọi ngay điện thoại cho vợ đồng chí phó chủ tịch huyện, rồi ông ngoại của em tâm sự với ông ngoại của đồng chí phó bí thư huyện ủy, còn vợ em thì gọi điện thoại cho con của dì mình vốn là bà cố của đồng chí chủ tịch mặt trận huyện, thế là sau đó chị biết không, em không những không bị bác Trung thay chức mà từ đó hai bác cháu gắn bó với nhau như anh em ruột chị ạ. Đúng là cha ông mình nói không sai, trồng tre cậy phía, em cứ có chuyện gì, tre rung cành một cái, an toàn ngay...
Hắn nói rồi cười, rồi nhanh chóng tọt ra khỏi phòng.