Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Tagged Under:

VIẾT LUNG TUNG LANG TANG CHO NOEL.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 15:01
  • Chia sẻ bài này >


  • 1.
    Không phải ai đi Noel cũng biết về sự nhẫn nại muôn trùng của con tuần lộc
    Không phải ai thành vợ chồng lại hiểu nhiều về hạnh phúc
    Không phải ai làm công dân một nước lại hiểu về mối họa xâm lăng
    Không phải ai yêu cũng hiểu tận cùng nỗi nhớ
    Không phải là anh không nhớ em nhưng anh không nói
    Không phải anh đã quá già nhưng anh không coi mình còn trẻ
    Không phải anh buồn nhưng anh không biết khoe mình đang vui
    Không phải cứ là Ông già Tuyết mới mang được quà cho trẻ nhỏ
    Không phải cứ tiếng chuông nhà thờ phải ngân lên mới thành Giáng Sinh
    Không phải cứ Chúa ra đời trên máng cỏ Noel mới có
    Người ta cần một ngày bên nhau
    Người ta cần một giờ trong nhau
    Người ta cần một phút hôn nhau
    Chúa khôn ngoan tặng con người một chặng dừng
    Chúa khôn ngoan giữ con người một nhịp bước
    Em có khôn ngoan giữ lấy anh bằng sợi tóc
    Giữ lấy anh bằng sợi tóc- chỉ sợi tóc thôi.
    Amen.


    2.
    Mới sẩm tối nhưng có vẻ như gương mặt người trên phố rạng hơn, mỗi người như một bình minh nhỏ kết nối trên đường, phố nào cũng rạng mặt người yêu thương như thế.
    Hình như đang vọng lên một tiếng chuông nhà thờ, tiếng chuông mỏng manh, da diết, ngân nga giữa thành phố đông người, nhưng vẫn nghe khá rõ. Tiếng chuông hôm nay nghe ấm lắm, vọng lắm, mơn man qua mắt em, qua mắt anh, qua cả những chùm lá lấp lánh, óng vàng trong đủ sắc màu của đèn trang trí, tiếng chuông vì thế chấp chới, lung linh, ngân vọng vào sâu hút trong tim, nhẹ như hơi thở em...
    Trên phố đa phần là các đôi yêu, đa phần là bạn trẻ. Những đôi yêu quấn nhau trong tay, quấn nhau trong ánh mắt, quấn nhau trong tiếng cười, những đôi yêu nối những đôi yêu, đường phố như tím lại biếc màu trong lời yêu thương. Trên phố là những bạn trẻ vừa quen nhau, tay tìm tay, mắt tìm mắt, dựa vào tiếng chuông nhà thờ ngân nga để giấu đi sự e thẹn buổi đầu, bàn chân bước ríu trên đường như nhịp thở bồi hồi lần đầu bên nhau giữa dòng người nườm nượp.
    Trên những ô cửa sổ của các tầng nhà, thấp thoáng những mái tóc đã bạc, day dứt ánh mắt nhìn xuống phố, dịu dàng trong hồi ức, nhớ nhớ quên quên cái thuở ban đầu trẻ trung thời xa vắng, rồi bàn tay vân vê song cửa, vân vê kỷ niệm, vân vê hoài cổ, mắt dõi mờ theo đường phố dài, như tìm ai, như tìm ai, như tìm ai....
    Ai đó đi một mình, chen giữa các đôi yêu, chen ngang những nụ hôn, bước chân lúc sấp ngửa, lúc cuống cuồng, lúc trĩu chậm, theo nhịp kỷ niệm, theo nỗi nhớ, theo sự trống vắng, theo cả những nụ hôn, muôn vàn nụ hôn đã từng đọng vào môi, đã từng vuột qua môi, chan chát, mằn mặn, ngòn ngọt, lay động cõi xưa, có khi như hoang tàn, có khi như hiện hữu, có khi như mơ, giữa phố đông nườm nượp, chợt có khi mình cứ nghĩ chỉ một mình, tiếng thở dài như tiếng chuông xa lắm, nhè nhẹ rơi như chiếc lá rơi nghiêng cuối thu trên phố.
    Đôi khi mình cố ép mình đã già nhưng cái thằng trẻ trong mình như đang vươn ra, với ra, đưa mình chao chiêng trong những ánh mắt, trong những bàn tay, trong những nụ hôn, những nụ hôn vẫn ngọt lắm, mặn lắm, quyến rũ lắm, những nụ hôn không tuổi, không thời gian, không năm tháng, những nụ hôn khứ hồi tuổi tác, khứ hồi thời gian...
    Giáng sinh.
    Amen.