Tagged Under: CHÉM GIÓ...
DƯ LUẬN
Nàng
hơi bị đẹp. Từ ngày có nàng về làm việc, cơ quan hơi bị chộn rộn. Mấy
cậu cán bộ trẻ đã bắt đầu chú ý ăn mặc, điệu đàng, cố gắng kiếm chút nam
châm. Khách đến liên hệ công tác cũng có cái mà nhìn. Mấy tay lãnh đạo
cơ quan cũng có thêm cơ sở để mỗi lần nàng mang hồ sơ lên ký thì tay vừa
ký mà miệng thì nuốt nước bọt. Mấy bà sồn sồn sắp nghỉ hưu ở phòng hành
chính thì mắt nguýt, miệng trễ, xì: thời tao bằng tuổi nó, tao đi tới
đâu cả phố nghiêng theo, nó là con ranh gì mà chảnh. Ghét. Bà nói phải,
hồi em bằng tuổi nó, em lượn như cá cảnh, mắt liếc như rang lạc mà chẳng
ăn nhằm gì, ngữ nó, coi bộ giò dế của nó kìa, dài thì cũng dài mức độ
thôi chứ, dài khiếp. Lại còn cái mông, nhìn cứ nưng nững ra, đàn ông nó
không thịt mới lạ. Lại còn ngực, lại còn mắt, lại còn tóc, lại còn làn
da. Học đòi vẻ đẹp của Kiều thì cũng vừa vừa thôi chứ, nhìn xa cứ như
Kiều Nguyễn Du sống lại, sốt cả ruột.
Nàng
nhẹ nhàng, lễ độ với từng người. Mà càng nhẹ nhàng lễ độ thì nàng lại
bị xoi mói, rằng, chắc nó coi loại gái già cơ quan mình không ra gì nên
nó chào mấy câu lấy lòng.
Mấy ông cán bộ già thì trợn mắt phùng má nói, con này mà không làm cave là hơi bị lạ.
Nhưng sau hai năm, nàng được thăng tiến lên tới chức phó phòng kỹ thuật vì năng lực.
Nhưng một số người trong cơ quan lại bình phẩm, năng lực con mẹ gì, đẹp thế thì lên thôi.
Nàng vẫn tận tụy.
Rồi một hôm, nàng đi xe máy quành vào cổng, vô tình bị cành táo đầu hè nó vương vào mặt, bị xước chảy máu.
Tin ấy loang vào cơ quan.
Ban
đầu là dạng “áp thấp”: Này, cái con bé Kiều tội nhỉ, mặt đẹp thế mà cái
cành táo ở cổng cơ quan nó vướng qua, rách tý da, nhìn thấy thương.
Mấy
bà hành chính đã chuyển nhanh thành “ bão xa”: Ôi giời ơi, khiếp, nhìn
cái con Kiều mới ghê, da thịt xinh thế giờ bắt đầu có vết loét rồi. Ghê.
Kiểu này chẳng mấy lúc toàn thân lở loét hết cho mà xem. Đấy, gái đẹp
trai theo thì gục, số phận, số phận, vớ phải cái thằng công tử nhà giàu
ăn chơi nhảy múa rồi.
Bà
bán nước ở cổng cơ quan khẩn cấp chuyển thông tin sang cấp độ “ bão
gần”: Em nói cái này khí không phải, các bác nghe thì để bụng nhé, đừng
nói ai biết mất uy tín cơ quan người ta. Chứ con bé Kiều cơ quan này
hình như có vấn đề về si đa si điếc gì đấy.
Ông
cắc tóc ở phía bên phải cổng cơ quan cười phe phé, biến thông tin thành
cơn bão cấp 12: Tao nói chúng mày rồi đấy nhé, bố cảnh báo đấy nhé,
đừng thấy cái con bé Kiều xinh gái mà xông vào chết cả dòng họ. Nó đang ủ
bệnh siđa giai đoạn cuối. Chuẩn bị đuổi việc.
Kiều được gọi lên y tế cơ quan.
-Cô khai đi, thành thật vào, vì sao lại đến nông nỗi như vậy- Ông phụ trách y tế cơ quan đẩy tờ giấy phía trước mặt Kiều.
Kiều nhẹ nhàng:
-Thưa chú, có việc gì ạ?
-Lại
còn hỏi, mấy ngày cơ quan toàn nghe điện thoại, rồi người vào ra thì
thầm thông báo về cô…Xấu hổ…Mất thi đua…Làm mang tiếng uy tín công
chức…Khai hết ra…
-Thưa chú, cháu không hiểu ạ.
-Thế cái vết xước trên trán nghĩa văn học của nó là gì?
-Là vết xước ạ.
-Vết xước ư? Cơ quan đã lập biên bản, cô đọc ký vào để cơ quan làm thủ tục cho cô được vào viện, chuẩn bị điều trị lâu dài..
-Sao lại điều trị hả chú, chỉ là vết xước.
Ông phụ trách y tế đứng lên:
-Dư luận khẳng định, cô đã bị siđa giai đoạn cuối. Chào thân ái và quyết thắng. Xin vĩnh biệt.
___________________