Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Tagged Under:

HỌA SĨ TRUNG DŨNG

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 10:06
  • Chia sẻ bài này >
  • Trung Dũng họa sĩ như bạn, như em mình. Anh em làm việc với nhau ít, nhưng quý. Gặp nhau cũng ít. Vì khi mình gọi thì hắn đang ở đâu đó. Còn khi mình đang ở đâu đó thì hắn gọi. Nên Chat chéo trên mạng là chính. Một lần hắn đưa mình về nhà riêng, ở đâu Quận Gò Vấp, nhà hắn xinh, xinh như bức ký họa, nhà nằm trong một cái phố nào đó, ở một cái ngõ nào đó, khi vào thì rẽ, sau đó đi một lúc thì rẽ, sau đó đi thêm chút nữa lại rẽ, rẽ, rẽ và mãi mãi mình không thể tự đến được. Dũng khoe, ai tới thăm, em phải ra đưa đón. Có ngày đưa đón mấy chục lần. Quý hóa quá. Dũng có đứa con gái rất xinh, thông minh. Mình vừa tới, ngồi chưa ấm chỗ thì cháu lân la tới, truy vấn: Bác Zinh, bác tuổi con gì zậy?Mình cười. Cháu lại khoe: Nhà trước kia tuổi con hổ, bên này nè bác ấy là tuổi con chuột, kia nữa tuổi con mèo. Dũng hân hoan khoe, nhà em ở đây, mùa nước triều, cả nhà bơi trong làn nước, lúc ấy vợ chồng con cái ngồi trên bàn nhìn nước lên và cùng ngân nga bài hát: Khúc hát sông quê, rồi úp mặt vào nồi mì tôm cả ngày.

    Bố Dũng là họa sĩ chiến trường. Mẹ Dũng quê gốc Hà Tĩnh là văn công Trường Sơn. Một lần cô văn công vào hát ở chiến trường, ông họa sĩ kéo cô ra sau bìa rừng nói anh vẽ chân dung cho em. Dạ, em nỏ, nhưng vẫn theo ra bìa rừng. Ông họa sĩ nói để anh vẽ cái cổ cao ba ngấn quá đẹp của em. Cô văn công nói, em nỏ, nhưng vẫn đứng yên. Ông họa sĩ nói, em cởi áo ngoài ra, để anh vẽ làn da tuyệt đẹp của em. Cô văn công nói, em nỏ, rồi cũng cởi. Ông họa sĩ đỡ cô văn công ngả xuống bên tảng đá phẳng, nói để anh hôn em. Cô văn công nói, em nỏ. Cuối cùng thì sau đó thành vợ thành chồng. Hôm tới chơi nhà, may quá gặp mẹ Trung Dũng ở Phan Thiết vào ( ông bà sống ở Phan Thiết) mình hỏi, thưa bác, hai bác còn khỏe thế, có còn xí xa xí xớn chi nữa không ạ? Mẹ Dũng cười, ông ấy vẫn đòi nhưng tau nói, em nỏ rồi ra phòng khác ngủ- rút kinh nghiệm hồi trẻ ở rừng...

    Ngồi nước nôi một lúc thấy cô gái trẻ đi ra chào, mình hỏi, thế đây là cháu đầu của mày hả Dũng, cháu xinh quá, ngoan thế. Dũng nói, dạ, bà xã em.

    Một lúc thấy thằng thanh niên cao 1,7 mét, đẹp trai lồng lộng, phóng xe máy vào. Mình nói, anh đã về đâu sao gọi xe ôm làm chi. Dũng nói, dạ đó là con trai đầu của em.

    Có lần thấy Dũng đang chụm đầu với một em đẹp quá trời đẹp ở quán caphe, mình đợi rất lâu thì hai đứa mới chịu đứng dây, cái chân của em dài, cao lững lững. Em đi rồi, mình ngưỡng mộ nhìn Dũng: mày tài, vớ được em xinh quá. Dũng nói, dạ đâu có, em đang tán hộ cho thằng bạn. Là sao? Dạ thằng bạn em tán mãi không đổ, nó nhờ em tán giúp, tán xong, đổ rồi sẽ giao lại cho thằng bạn em để tổ chức cưới. Tán đổ chưa? Dạ chuẩn bị hẹn nhau đi lấy phòng thì anh tới.

    Ai nhờ vẽ gì Dũng giúp, nhưng Dũng rất nhiều việc, vì thế ai giục quá thì Dũng lớn tiếng: Em biết, em biết, đúng là vậy, nhưng dù khẩn trương thì cũng phải từ từ anh ạ, anh ạ, anh ạ...

    Một hôm mình lấy ô tô chở Dũng từ Hà Nội vào. Đi qua huyện Thạch Hà lúc ấy 1 giờ đêm, Dũng nói tỉnh bơ, anh quẹo xe vô quê em, em thăm bà con cái. Mình hỏi, quê Dũng đây hả? Dũng dạ rất ngoan. Thế đường về làng của mày đâu? Dạ làm sao em biết được. Sao không biết? Dạ 30 năm rồi, nay mới về mà. Cả đêm, hai thằng mò mãi, hỏi mãi, đến gần 3 giờ sáng mới tìm được nhà ông chú. Rồi Dũng cùng ông chú cầm đèn pin đi ra cánh đồng, tìm mộ ông bà thắp hương, lại đi.

    Khi Dũng làm chương trình với mình, đang ở Hà Nội, mình gọi Dũng hỏi, công việc thế nào rồi? Dạ tốt. Tiến độ tới đâu rồi em? Dạ hết 5 can rồi. Là sao? Dạ anh cho 7 can rượu, tới giờ tổ họa sĩ đã xử lý hết 5 can anh ạ. Chương trình sẽ thành công tốt đẹp.