Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Tagged Under:

LÝ GIAO DUYÊN.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 18:31
  • Chia sẻ bài này >


  • Viết mệt, tạm dừng 5 phút kể chuyện này.
    Lâu rồi, hồi đó mình vô miền Tây công cán.
    Giữa chừng cuộc họp thì cần " giải quyết mâu thuẩn".
    Cô nhân viên ủy ban chỉ tay.
    Hô hô.
    Trong này gọi là đi cầu.
    Cầu ở giữa ao cá. Ngồi xuống nhô cả nửa người lên. Mấy cầu làm liền bên nhau.
    Đang chuẩn bị xử lý thì một nàng văn thư đẹp ơi là đẹp cũng đi cầu.
    Nàng ngồi bên cạnh cầu của mình, ngực nàng nhô lên khỏi vách ngăn bằng lá dừa. Mình ngượng,chưa quen hành sự kiểu này nên cúi mặt, cố thi hành cho xong.
    Nhưng bên cạnh, nàng thỏ thẻ:
    -Anh Hai mới ở Hà Nội zô hả anh Hai? ( Tiếng động kèm theo: túm túm túm. Tiếp đó là tiếng đớp của đàn cá văng cả nước tung tóe như hội té nước).
    Mình bặm miệng lại.
    Lại tiếng nàng:
    -Hà Nội có Hồ Gươm đẹp lắm anh Hai ha. ( Tiếng động kèm theo: túm túm túm. Tiếp đó là tiếng đớp của đàn cá văng cả nước tung tóe như hội té nước).
    Mình bật ra một tiếng:
    -Đẹp.
    Vẫn nàng:
    -Mùa này hoa sữa đã ra, Hà Nội ngây ngất hương hoa sữa anh Hai ha.( Tiếng động kèm theo: túm túm túm. Tiếp đó là tiếng đớp của đàn cá văng cả nước tung tóe như hội té nước).
    Mình kéo quần, dành về khách sạn vậy, tình huống này không quen, tịt.
    Vẫn nàng:
    -Hà Nội có phở ngon lắm anh Hai ha.
    Mình đi như chạy.
    Cá vẫn đớp mồi sau lưng.
    Nàng cười:
    -Chút đi cà phê với em anh Hai ha.