Tagged Under: SỰ THẬT
VỀ TIÊN LÃNG ( PHẦN 2)
NHÂN DÂN
Giờ mà còn
đề nghị các quan chức, công chức, những công bộc của dân hiểu lại, hiểu đúng về
hai chữ NHÂN DÂN thì nghe nó buồn cười, nhưng hóa ra lại vô cùng cần thiết.
Nói chính
xác hơn, có lẽ cần phải học lại hai chữ NHÂN DÂN cho đội ngũ công chức nước
nhà, đặc biệt là giới quan chức.
Vì sao thế?
Vì trên thực
tế, chữ NHÂN DÂN đã bị lạm dụng, bị hiểu sai, và nguy hiểm hơn là đôi khi
NHÂN DÂN không thành mục đích hướng tới để phục vụ mà trở thành phương tiện,
trở thành công cụ, trở thành vỏ bọc cho những hành vi cửa quyền, cho sự bao
che, giấu diếm khuyết điểm, sai phạm của một số không ít quan chức.
Dễ nhận thấy
là từ vụ Tiên Lãng.
Sai đủ mọi
thứ, sai về luật pháp, sai về đạo lý, sai về thái độ, sai về hành vi của các
quan chức từ cấp thành phố đến cấp xã, thế nhưng ngay khi vụ việc xảy ra, và
ngay cả khi mọi việc tưởng đã rõ ràng nhưng quan chức Hải Phòng vẫn khẳng định
nhân dân đồng thuận cao, hay gần đây như CLB Bạch Đằng khẳng định, ý kiến của
Bí thư Thành được các lão thành cách mạng hoàn toàn ủng hộ và nhất trí cao. Với
Hải Phòng, lãnh đạo địa phương này đang lợi dụng hai chữ NHÂN DÂN. Nhân dân
dưới mắt họ là bè phái, là những người cùng êkip, những người phục vụ cho cái
sai của họ, những người đang hưởng lợi ích từ cái sai của họ, những người xu
nịnh, cơ hội, bám chân, bám tay vào các vị trí lãnh đạo để hăng hái phục vụ cho
cái sai của lãnh đạo, “bất biết” hậu quả. Nhân dân trong khái niệm của họ là
thế. Bi hài hơn, có khi lãnh đạo hỏi trợ lý, việc vừa rồi dư luận thế nào em?
Trợ lý nói, dạ mọi người đồng tình anh ạ. Thế là ngay lập tức trong báo cáo
hiện lên hai chữ nhân dân. Không khảo sát, không thực tế, không nắm chắc tình
hình, cứ à uôm như thế, o bế nhau như thế và cùng đồng thanh, nhân dân đồng
tình, nhân dân đồng thuận, nhân dân “bức xúc”.
Nhân dân
trong mắt không ít cán bộ công chức và một số quan chức là những người ở dưới
cùng, rất sâu, rất xa mà họ đang ban phát lợi ích, ban ơn mưa móc, cho gì biết
đó, không kêu ca, không kiện cáo, hễ kêu ca, hễ kiện cáo là chống đối. Nhân dân
làm ra của cải cho đất nước, đóng thuế, nuôi công chức, quan chức vận hành bộ
máy nhà nước để phục vụ quốc kế nhân sinh, thế thì chính bộ máy này phải phục
vụ dân, phục vụ tận tụy, phục vụ như một người được dân thuê, hay như Bác Hồ
nói “đày tớ của dân” nhưng đang diễn biến ngược, đày tớ lại xưng tao, người chủ
lại kính thưa đày tớ, nghịch lý này làm méo mó hai chữ Nhân Dân, mà đúng ra
Nhân Dân là danh hiệu cao cả nhất, sang trọng nhất, quyền lực nhất thì có vẻ
như nhiều nơi, Nhân Dân đang bị đẩy xuống thế cùng, bị o ép, bị cưỡng bức, bị
dọa nạt. Nghịch lý này rất nguy hiểm vì nó tạo ra một cái hố ngăn cách giữa
nhân dân và chính quyền, hố ngăn cách này tạo ra sự đối lập, từ đối lập sẽ hình
thành sự đối kháng. Hơn lúc nào hết, cần phải đặt lại vị trí của nó, Nhân Dân
phải thực sự là nhân dân và công chức, quan chức thực sự là người phục vụ nhân
dân, chỉ như thế mới tạo ra sự công bằng, sự tôn trọng, sự hết lòng, mới tạo ra
sự giám sát của nhân dân vào bộ máy nhà nước đúng nghĩa của nó chứ không phải chỉ
hô hào khẩu hiệu.
Nhân dân
Việt bao dung. Nhân dân Việt yêu nước đến kiệt cùng sức lực, bất cứ lúc nào,
nhân dân Việt cũng sẵn sàng chịu hy sinh, chịu thiệt thòi để bảo vệ nước, xây
dựng đất nước. Sự đòi hỏi của nhân dân quá giản dị, quá khiêm tốn: Một cuộc
sống yên bình, công bằng và minh bạch.
Nhân Dân là
tất cả con dân đất Việt, cả người nông dân, công nhân, học giả, trí thức, học
sinh và cả công chức, quan chức, tất nhiên. Nhưng tại sao cái tất nhiên ấy lại
đang có vẻ hiểu lệch đi, quan chức khi dùng chữ nhân dân là dùng cho cộng đồng
nào đó, hình như không bao gồm mình, hình như đặt mình đứng trên, đứng ngoài
nhân dân, thế mới xảy ra hiện tượng xa dân, quan liêu, coi thường nhân dân, và
khi cán bộ xa dân, trên dân, coi thường nhân dân thì mặc nhiên sẽ rơi vào cạm
bẫy tha hóa, hư hỏng, cường hào các bá và hành động tội ác.
Nhân Dân,
vâng, mỗi người, trong đó đặc biệt là giới công chức, quan chức phải học lại,
ngẫm lại, thấm thía lại điều này. Đừng lợi dụng hai chữ Nhân Dân để bưng bít và
bào chữa hoặc biện minh cho hành vi sai trái của mình, cũng đừng biến hai chữ
Nhân Dân thành tấm bia che chắn các sai phạm, cũng đừng vì sự phẫn nộ của nhân
dân, thái độ nghiêm khắc đấu tranh của nhân dân mà lu loa lên là kẻ xấu kích
động. Không ai kích động được nhân dân đâu. Đừng sợ. Điều nguy hiểm và đáng sợ
nhất là tự nhân dân thấy cần phải phản kháng. Nhân dân Việt quý trọng độc lập,
quý trọng đất nước, lòng tự trọng cao lắm, thái độ tự tôn dân tộc cao lắm,
chẳng có thế lực xấu nào dắt mũi được đâu. Nếu một nhóm nào đó chạy theo thế
lực chống đối thì đó là một bộ phận nhân dân phản bội, không thể là toàn nhân
dân Việt, chắc chắn như thế.
NHÂN DÂN,
hai tiếng cao cả, thiêng liêng, trong trẻo này phải trở thành một biểu tượng
cháy sáng trong tâm khảm của mỗi người, tôi và anh, chúng ta vừa là công bộc
phục vụ nhân dân, nhưng chúng ta cũng chính là một nhân dân bé nhỏ trong NHÂN
DÂN vĩ đại, đừng quên điều đó, phải sống, hành động, xử sự cho tử tế.