-Chú Vinh ơi, cháu xuống tàu theo đơn vị ra biển đảo rồi, tạm biệt chú.
Mình cuống lên:
-Khoan đã, nghe chú hỏi này...
-Chú ơi, từ giờ cháu không đọc hàng ngày fb của chú nữa, cháu đi chú nhé...
-Chú Vinh ơi, chú đọc cho bọn cháu bài thơ tiễn chân được không? Chú có bài thơ nào không?
-Có có có. Có một bài thơ chú vừa đọc trên fb của chính những người lính biển các cháu đây, chú đọc nhé....
Nếu ngày mai thức dậy không thấy ba.
Con đừng khóc.
Vì nước mắt kia không thể nào nguội tắt.
Khi Tổ quốc lâm nguy.
Nếu ngày mai thức dậy không thấy ba.
Con gái ơi!
Hãy chạy theo hướng mặt trời lên.
Nơi đó là biển lớn,
Sóng dữ đã nổi,
Phong ba đã nổi,
Ba phải đi để che chở những nếp nhà.
Nơi ấy biển xa
Ba sẽ dùng máu nóng trong tim ba.
Để viết cho con những lời ca.
Những khúc hùng ca mà ông các con đã viết.
Những khúc hùng ca bất diệt.
Tổ tiên ta truyền lại tự bao đời.
Ba sẽ dùng lồng ngực của mình để chắn sóng dữ biển Đông.
Để cho con được vui chơi cùng bè bạn.
Để con được ước ao một tương lai sáng lạn.
Không phải tủi nhục xen trong nỗi hờn căm.
-Nghe được không, cháu nghe rõ không?
-Cháu nghe rõ chú ạ, cháu mở to loa cho các đồng đội cùng nghe...Chú Vinh ơi, cháu chào chú...
Tôi đứng giữa phố Hà Nội, bàn tay nắm chặt lấy máy điện thoại mà cảm giác như được ghì chặt bàn tay người lính biển, người lính biển 18, 20, như ngày trước, tôi cũng 18, 20 theo tàu ra biển.