Tôi yên ổn chọn chỗ ngồi trên cát
Bên mộ em bên hoa nở bên hương
Cát trắng thế trắng cay hết mắt
Trắng đến nhòa màu lá dọc con đường
Bốn năm rồi em xa tôi, vào cát
Như một chuyến đi không hẹn ngày về
Cát trắng quá cứ vun cao thành mộ
Cứ vun cao như lá đổ trong lòng
Vui Mai nhé, dù nghìn trùng đến thế
NGÀY CỦA EM lại thấy anh về
Ngồi bên mộ, uống trà cùng nước mắt
Lại chuyện vu vơ trong cơn lạnh gió mùa
Không thể có cuộc chia ly đâu nhỉ
Chỉ là em vào trong cát kia thôi
Không thể có sự cách xa trần thế
Anh vẫn ngồi ngay đây như một câu thề
Không thể có điều âm dương cách trở
Nếu lòng mình luôn vẫn nghĩ về nhau
Không thể có chuyện người đi kẻ ở
Ngồi bên nhau cùng cát trắng một màu
Tôi ngồi hát một câu đau
Tôi ngồi đếm cả trước sau cát này
Tôi ngồi trong gió heo may
Mộ em như bếp than đầy rực lên
Tôi ngồi nhặt cát xếp tên
Tôi ngồi như có tay em kéo vào
Tôi ngồi nghe gió lao xao
Tiếng ai như tiếng em chào ở đây
Tôi ngồi tôi nắm bàn tay
Cát mềm như nụ hôn gầy em trao