Quyền lực
của
tình yêu
KỊCH THƠ
Kịch bản: Nhà
văn NGUYỄN QUANG VINH
NHÂN VẬT
Hoàng
Thượng
Hoàng
hậu Lan Phương
Thứ
phi Kiều Minh
Tướng
Hoàng Bình
Bà
bói toán mù
Lão
hề
Ngọc
Hoa- nữ tì
Huyền
Trang-nữ tì
Trần
Trung-Quan thị vệ
Quan
nịnh 1
Quan
nịnh 2
Quan
hoạn, lính hoàng cung, nữ tì,
vệ
binh, quan lại, dân chúng
Khai từ
Cổng
làng. Trái gái tụ tập nhau đông như hội,
áo quần đẹp, không khí vui vẻ. Có vẻ như trai gái làng đang hát hò đưa tiễn ai.
Lính triều đình đang chờ ở kiệu vàng. Và cô gái Kiều Minh xinh đẹp đang nức nở khóc với bạn bè, người thân. Còn các
cô gái, chàng trai của làng thì hát những bài hát tiễn đưa lưu luyến. Kiều Minh
bước đến bên kiệu vàng, vẫn nức nở. Một quan triều đình hối thúc.
Quan triều đình:
Ôi giời ơi, lại
còn ngọc sa trên má làm gì. Đựoc Hoàng Thượng sủng ái cho vào cung là vinh hạnh
cho cả dòng họ, thưa nàng. Nếu rồi đây nàng được Hoàng thượng cưới làm vợ, bước
một bước lên bậc thứ phi thì cả làng cả xã được ơn mưa mốc của nàng. Vinh hạnh
ấy còn không tươi cười hớn hở, mà lại khóc lóc buồn đau thế này là không được.
Xem kia, làng trên xóm dưới đang hát mừng nàng đươc vào cung, sao nàng cứ khóc?
Kiều Minh:
-Bước lại với mẹ. Mẹ ơi...Có cách nào có
thể chối từ viêc vào cung không mẹ? Chỉ có mẹ là hiểu lòng con lúc này
thôi...Con đang yêu đắm say một người con trai của làng, khi anh ấy đang mãi mê
ở trên sa trường, trận mạc, thì con lại bị đưa vào cung để làm tì thiếp cho
Hoàng cung, tình yêu chúng con có tội tình gì đâu mà ai nỡ làm cho đứt cành,
gãy cánh...Mẹ ơi, mẹ hãy xin với quan triều đình một câu, rằng con gái mẹ đã là
vợ chưa cưới của một người lính triều đình, xin thôi không vào cung lần này
nữa...
Bà mẹ Kiều Minh:
-Không được rồi
con ạ...Người yêu con đang đánh giặc nơi trận mạc, bao năm rồi có thư tín gì
đâu. Nay ơn Vua cho con được vào cung, ơn cao này làm sao mà từ chối. Vui lên
đi, hãy bước nhanh vào kiệu. Đường xa kia con phải giữ gìn. Rồi một ngày, con
sẽ được chúng dân gọi hai tiếng thứ phi Kiều Minh, là khi ấy cả nhà ta vinh hoa
phú quí...
Kiều Minh:
-Đến như mẹ cũng
không hiểu nỗi lòng con nữa, thì bây giờ con biết tỏ cùng ai...Hoàng Bình ơi,
chàng đang ở nơi nào, sao không trở về giữ em trong tình yêu say đắm. Bước lên
kiệu là mất em mãi mãi, tình yêu còn đâu, lời thề thốt còn đâu. Em sẵn sàng
đánh đổi mọi vinh hoa, chỉ mong được gặp anh thôi, Hoàng Bình của em...
Có
tiếng ngựa hí. Tất cả mọi người dạt ra. Hoàng Bình chạy tới. Kiều Minh ngơ
ngác.
Hoàng Bình:
-Kiều Minh...
Quan triều đình:
-Trời ơi...Mọi
người sao không cúi rạp xuống chào dũng tướng của triều đình hả?
Hoàng Bình:
-Kiều
Minh...Nàng không nhận ra ta ư...Ta là Hoàng Bình của nàng đây
Kiều Minh:
-Chàng đã thành
dũng tướng của Triều đình rồi sao...Bao năm rồi chàng biền biệt nơi chiến
trường, em vẫn đợi, em vẫn chờ ngày chàng về cùng em vui hạnh phúc...Nhưng đến
ngày chàng về thì em phải lên kiệu hoa vào cung theo chiếu chỉ triều đình...Còn
gì nữa chàng ơi...Tình yêu của em và chàng còn gì nữa...Hãy cứu em..Hãy giúp
em...Chàng bây giờ là dũng tướng triều đình, chàng có thể xin hoàng thượng cho
em đươc cùng chàng vui hạnh phúc...
Hoàng Bình:
-Nàng ơi, ta mới
biết tin này, lòng ta đau như dao cắt...Nhưng ý Hoàng Thượng là ý trời ban
xuống, không môt ai được phép chối từ...Hoàng thượng còn ép ta phải về đây đích
thân đưa nàng đến hoàng cung...Ôi...Ta là tướng lĩnh triều đình, ta biết làm
cách nào lúc này đươc...Trời ơi, lại chính ta phải đưa người mà ta yêu vô cùng
bờ bến, vào Hoàng Cung làm tì thiếp của Vua cha...Thôi nàng ơi, số phận đã an
bài, xin nàng hãy lên kiệu hoa vào cung cho đúng giờ lành tháng tốt...Đi đi
nàng ơi...Chần chừ lúc này là đầu rơi máu chảy. Ngày mai thôi, nàng sẽ là thứ
phi của Hoàng triều, ngày mai thôi, nàng sẽ đứng trên triệu triệu chúng
dân...Đi đi nàng ơi, đó là định mệnh
Kiều Minh:
-Hoàng Bình, thế
là tan nát cuộc tình của em và chàng được sao? Không...Em yêu chàng, dù em có
phải đi cùng trời cuối biển thì em vẫn yêu chàng và chàng vẫn yêu em, có phải
không? Chàng vẫn yêu em có phải không? Nói đi chàng, chàng vẫn yêu em nhiều như
em đã yêu chàng có phải không?
Hoàng Bình:
-Nàng ơi, hãy
lên kiệu hoa đi...Lên đi, đừng nói nữa....
Tướng
Hoàng Bình đau đớn dìu Kiều Minh lên
kiệu. Thanh niên trai làng hát tiễn. Kiều Minh níu lấy tay Hoàng Bình trong
tiếng hát. Kiệu đi xa dần, tiếng hát cũng xa dần.
Cảnh 1.
Hoàng
cung. Mở màn, Hoàng Thượng đã yên vị trên ngai vàng. Hai bên là Hoàng hậu Lan
Phương và Thứ phi Kiều Minh. Cạnh đấy nữa là Quan hoạn.Mở màn, lớp nữ tì con
hát đang múa hát ca ngợi công đức Hoàng thượng.
Nhưng
màn múa hát đang hồi cao trào thì tiếng Hoàng hậu Lan Phương rít lên.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Thôi....Ta cho
các ngươi lui.
Hoàng thượng:
-Ôi kìa...sao
lại thôi...Ta đang muốn nghe.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Thưa Hoàng
thượng, hôm nay Hoàng cung có việc hệ trọng, đã gần đến giờ Thìn, xin Hoàng
thượng lưu tâm.
Hoàng thượng:
-Thế hử? Mới đó
mà đã giờ Thìn...Thôi ta cho các ngươi lui....Thế còn mụ thầy bói giỏi nhất
kinh thành nàng đã cho mời đến Hoàng cung chưa hả?
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Dạ thưa Hoàng thượng, mụ thầy bói đang đợi ở bên ngoài
Đi với mụ thêm
lão hề vui tính
Thiếp muốn hôm
nay Hoàng thượng được nghe những lời tri kỉ
Để củng cố thêm
lời thiếp nói với Người
Rằng cuộc đời
Người chỉ có mỗi thiếp thôi
Là xứng đáng
được nâng khăn sửa túi...
Hoàng thượng:
-Nhìn sang Thứ Phi. ái phi của ta, sao
nàng cứ đăm chiêu suy nghĩ
Hay có điều chi làm nàng phải bận tâm
Đôi mắt nàng như
có bóng mây ngàn
Đang che khuất
mày ngài mắt phượng...
Thứ phi Kiều Minh:
-Xin đội ơn Hoàng thượng
Nhưng xin Người
hãy vì công chuyện lớn
Thiếp đâu đáng
cho mắt rồng bận bịu nghĩ suy
Mấy ngày nay
giấc ngủ chẳng yên bề
Nên dung nhan có
phần ủ dột
Xin Hoàng thượng
tha tội...
Hoàng thượng:
-Ta bận việc
muôn dân không rảnh rỗi
Đã không mấy khi
chăm sóc đến nàng
Rồi ta sẽ cho Ngự y đến gặp vấn an nàng
Thứ phi Kiều
Minh:
- Đội ơn Hoàng
thượng.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Nhìn xéo sang Thứ phi, đay nghiến.
Nếu đã thấy dung
nhan ủ dột
Sao còn bước ra đây cho tối cả Hoàng triều?
Hừ,
Thứ phi , ngươi thật lắm điều
Hoàng thượng:
-Thầy bói đâu,
ta cho vào.
Quan hoạn:
-Thầy bói đâu, Hoàng
thượng cho vào...
Lão
hề kéo tay bà thầy bói mù vào.
Lão hề:
-Với mụ thầy bói...Vái lạy Hoàng thượng,
nhớ chưa?
Mụ thầy bói mù:
-Nhớ chứ sao
không, nhắc mãi...Một vái kèm ba câu vạn tuế chứ gì...Xem ta làm mẫu đây này...Mụ thầy bói xoay xở người, chệch hướng,
chổng mông về phía Hoàng Thượng...
-Hoàng thượng
vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn....
Lão hề:
-Chết thôi trời
ạ, xoay lại, phía này cơ mà...
Hoàng thượng:
-Cười to...Ta miễn lễ....
Lão hề:
-Xin tạ ơn Hoàng
thượng...Bẩm Hoàng thượng, con là thằng hề, đây là mụ bói, Hoàng thượng muốn
xem hề trước, nghe bói sau hay là muốn mụ ta bói trước, rồi con làm hề?
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Nhà ngươi tránh
ra, ta vời mụ bói vào đây để xem chuyện chăn gối, tình cảm cho Hoàng thượng,
không khiến nhà ngươi bày trò mua vui...
Lão hề:
-Xin Hoàng hậu
bớt giận để khỏi làm kinh động đến mặt
ngọc, thân vàng...Khổ cái là, nếu lão đây chưa hề thì mụ này không thể bói.
Mụ thầy bói:
-Đúng vậy...Ta
bói trong hề, mà hề cùng ta bói...Có vui mới có buồn, có mất mới có được, nếu
nghe phải điều rủi ro thì có lão hề an ủi, nếu nghe phải điều vui sướng thì có
lão hề sẻ chia...
Hoàng thượng:
-Ta chiều hai
ngươi...Hãy bói cho ta trước rồi ta sẽ xem hề, thế là được chứ gì.
Mụ thầy bói:
-Bói một câu, hề
một màn, có vậy bói mới linh, hề mới vui, thưa Hoàng thượng.
Hoàng hậu Lan Phương:
-Thôi đi, việc
của ngươi là bói,
không bói được
thì lui,
bói giỏi nói sẽ
thiêng,
không việc chi
mà sợ.
Quan hoạn:
-Nói lắp, lập bập nhắc lại rất nhanh
Bói giỏi nói sẽ
thiêng
Không việc chi
mà sợ
Mụ thầy bói:
-Bẩm Hoàng
thượng, nếu con đoán không nhầm, thì trong lòng Hoàng thượng hiện giờ, bất an
những điều thầm kín...Đang đứng bên Hoàng thượng là hai ái phi sắc đẹp hơn
người, nhưng trái tim của hai người thì khác nhau một trời một vực.
Hoàng Hậu Lan Phương:
-Đúng lắm...Trái
tim của hai chúng ta khác nhau một trời một vực...Nói nữa đi, ta sẽ ban thưởng.
Lão hề:
-Thì thầm một mình. Mụ thầy bói đang nói
kháy thế kia mà cũng không hề biết...Hoàng hậu chi ngu đến vậy là cùng.
Mụ thầy bói:
-Hoàng hậu là
người đàn bà quyền cao, chức trọng, đang đứng trên đầu đàn bà cả thế gian
này...Hoàng hậu Lan Phương mãn nguyện phe
phẫy quạt...Nhưng ngặt nỗi Hoàng thượng lại dồn tâm trí và tấm lòng về phía
người đàn bà thứ hai của Hoàng cung nồng nàn say đắm.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Nhà ngươi nói
láo.
Bà thầy bói mù:
-Ta nghe giọng
nói của ba người, ta đoán được. Lòng Hoàng thượng ngày đêm hướng về phía Thứ
phi. Nhưng Hoàng thượng ơi, Thứ phi của Người lại đang hướng hết tấm lòng về
một người đàn ông dũng khí oai phong, lòng của nàng không yêu Hoàng thượng.
Thứ
phi sợ hãi, Hoàng hậu cười giòn.
Hoàng thượng:
-Nhìn sang Thứ phi. Có chuyện đó sao, ái
phi của ta....
Thứ phi Kiều Minh:
-Thưa Hoàng
thượng...Lời của mụ bói này nghe có điều chi châm chích, không lẽ nào Hoàng
thượng lại tin?
Hoàng hậu Lan Phương:
-Mụ kia, nói
tiếp ta nghe.
Mụ thầy bói:
-Ta đang nghe
trong tim nàng Thứ phi những lời thổn thức,
những lời yêu
hiến dâng cho dũng tướng của Hoàng triều.
Còn với Hoàng
hậu anh minh,
nàng đang cố tỏ
ra yêu chuộng nhà Vua
nhưng lòng nàng
lại mọc đầy gai nhọn...
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Câm ngay.
Hoàng thượng:
-Đau
khổ.
Trời ơi, Thứ phi ơi, nàng là người ta vô cùng yêu mến
Tình yêu ta cho
nàng có ít ỏi gì đâu
Sao với ta nàng lại âu sầu
Lòng nàng nghĩ
đến ai, dũng tướng là người nào, khiến ta thất vọng...
Còn Hoàng hậu
của ta ngày đêm chiều chuộng
Lo cho ta giấc
ngủ êm nồng
Hoá ra trong lòng nàng lại toan tính mông lung
Ta hoá đá giữa
hai người đàn bà mà ta hằng hy vọng...
Lão hề :
-Nhảy nhót, hát ca
Ôi kìa cái vung
này là cái vung
Cái vung tròn
tròn, cái vung méo méo
úp vào miệng nồi
nào cũng lệch
Ôi này cái vung,
ôi này cái nồi
Thế gian đủ vung
đủ nồi
Sao Hoàng cung
lại thiếu....Cười rất to.
Hoàng hậu Lan Phương:
-Câm miệng hết
đi, các ngươi lui.
Mụ thầy bói:
-Còn một câu bói cuối cùng thưa Hoàng thượng
Hoàng thượng:
-Khó nhọc cất tiếng...Nhà ngươi
nói...đi..i
Mụ thầy bói:
-Trái tim yêu
không thể nào ép buộc
Nếu nàng không
yêu Người, quyền lực cũng bằng không
Nếu nàng đã yêu
ai, dù chết cũng bằng lòng
Yêu là chết cho nhau không ai lay chuyển được
Còn chỉ yêu để
dựa quyền dựa lực
Để mưu toan
chiếm đoạt cả non sông
Thì đấy là tình
yêu nhuốm đỏ máu hồng
Lời yêu thương
kết bằng gai nhọn
Hoàng thượng:
-Nói mau đi, ta
phải làm gì?
Mụ bói:
-Người phải làm đàn ông trước đã
Làm đàn ông khó
hơn cả làm Vua
Quyền lực đàn
ông không phải đứng trên thiên hạ vung cờ
Mà phải có trái
tim yêu cho đàn bà nương tựa
Người phải làm
đàn ông trước đã
Dành tình yêu
bằng nước mắt con tim
Dành tình yêu
bằng nỗi nhớ hết mình
Dành tình yêu bằng khát khao cháy bỏng
Quyền lực của nhà
Vua dời non lấp biển
Nhưng làm sao
dời được tim nàng đến bến tình yêu
Nếu chỉ yêu bằng
quyền lực Vua thôi
Thì đã có Hoàng
hậu kia kìa, đêm ngày cung phụng
Nhưng đó chỉ là
tình yêu đầy toan tính
Trái tim kia
không rung động bao giờ
Có một người đàn
bà đáng để Người mơ
Chính là nàng
Thứ phi bên Người đó...
Lão hề:
-Nhưng đã muộn
rồi, Người ơi đã muộn
Trái tim yêu đã
lạc lối phương nào
Ôi Hoàng thượng
thật đáng thương sao
Yêu một người để
một người sai khiến.
Hoàng thượng:
Gào
lên.
-Không...Thứ phi
Kiều Minh, nàng là của ta, không thể khác
Ta là Vua ta ắt phải có nàng
Còn Hoàng hậu
kia ta sẽ giữ nàng,
Nếu thực sự nàng
cho ta một chàng quí tử...
Hoàng hậu Lan Phương:
Cười
khẩy.
-Thưa Hoàng
thượng.
Nếu việc Thứ phi
quan hệ ngoại tình là có thật
Thì lệnh Vua ắt
phải được thi hành
Phải là tội cho
voi xéo nát tan tành
Kẻ đã đem lòng
mình phản trắc...
Thứ phi Kiều Minh:
-Trời ơi, thưa
Hoàng hậu
Thiếp đã làm chi
nên tội nên tình
Hoàng thượng:
-Ta đau khổ biết
nhường nào hỡi các ái phi
Quyền lực của ta trên chót đỉnh thế gian
Mà với hai ái
phi ta không điều khiển được
Không. Ta đầy
quyền lực
Ta đã muốn yêu ắt phải có tình yêu
Hoàng hậu Lan Phương:
-Hãy theo thiếp
hồi cung, thiếp sẽ làm cho Người an giấc
Chỉ có thiếp
thôi mới hiểu lòng Người
Lời bói toán
xằng bậy kia chỉ đúng với Thứ phi thôi
Còn với thiếp,
trái tim Người là trên hết...
Hoàng
hậu Lan Phương đưa nhà vua vào.
Quan
hoạn đi theo.
Thứ
phi một mình gào lên đau đớn với mụ thầy bói.
Thứ phi Kiều Minh:
-Trời ơi, sao
người lại nỡ tâm nói ra sự thật
Để cho ta lòng
dạ rối bời
Trong Hoàng cung
chỉ có mỗi ta thôi
sẽ là kẻ để
Hoàng phi thủ ác...
Các ngươi, các
ngươi lui ra hết
Ta không có
chuyện chi nói với các ngươi
Lời nói đúng mà không rơi đúng chỗ
Đã thành lưỡi gươm cắt da thịt ta rồi
Thứ
phi Kiều Minh gục xuống.
Cảnh 2.
Vườn
Thượng Uyển. Tướng Hoàng Bình đi lại như chờ đợi. Tiếng chim vàng anh hót líu
lo đâu đó cuối góc vườn. Hoàng Bình dừng lại một góc vườn, tự sự.
Tướng Hoàng
Bình:
-Hót chi nữa,
vàng anh ơi thôi hót
Hãy cầm tay đưa
nàng đến cùng ta
Ta đang nhớ,
trái tim yêu thúc gọi
Nàng ở đâu, sao
ta mãi đợi chờ...
Thứ
phi chạy vội tới, nhìn thấy Hoàng Bình thì lao tới, nức nở.
Thứ phi Kiều
Minh:
-Hoàng Bình
chàng đó ư?
Tướng Hoàng
Bình:
-Kiều Minh nàng
ơi, sao nàng lại khóc...
Có chuyện chi,
nàng hãy nói ta nghe
Những giọt ngọc
sa trên mặt nàng làm tim ta quặn thắt
Hãy nói đi,
người yêu dấu của ta.
Thứ phi Kiều
Minh:
-Lộ hết chuyện
rồi, Hoàng Bình chàng nghe rõ
Mụ thầy bói mù
sao lại biết chuyện đôi ta
Đã ton hót trước
đức Vua mọi lẽ
Chuyện thiếp đang yêu một danh tướng Vương triều
Tướng Hoàng
Bình:
-Không thể như
vậy được...
Chuyện của hai
ta nào ai đã biết đâu...
Mụ ta có thể chỉ
là bói toán lăng nhăng,
Hòng kích động
làm bất an Hoàng thượng.
Hay chính là âm
mưu Hoàng hậu.
Để dùng đức Vua
gây hại đến nàng.
Thứ phi Kiều
Minh:
-Nhưng đó lại là
sự thật mà chàng...
Tướng Hoàng
Bình:
-Phải...Là sự
thật...Nhưng nếu sự thật này lộ chuyện
Tính mạng nàng
ắt sẽ nguy nan...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Thiếp chỉ lo
nếu hậu cung biết đích xác là chàng
Thì áo mão, chức
danh của chàng sẽ bị Vua tước đoạt
Thiếp đã làm
chàng bắt đầu liên luỵ
Thiếp đang phá
đi cơ nghiệp của chàng rồi...
Tướng Hoàng
Bình:
-Không, Kiều
Minh nàng ơi
Đã yêu nhau thì
chỉ có tình yêu
Thứ áo mão, chức
quyền không làm nên tình yêu say đắm
Ta sẵn sàng vì
tình yêu để thành anh nông dân trai tráng
Vui thú điền
viên và được ở bên nàng
Thứ phi Kiều
Minh:
-Nhưng cuộc đời
đâu dễ thế chàng ơi
Khi lộ chuyện, thiếp với chàng phải chết
Nếu thực sự
Hoàng hậu kia biết được
Thiếp yêu chàng
thì chuyện xấu sẽ kề bên
đã từ lâu Hoàng
hậu đã ghét ghen
Nay có dịp tha hồ sát hại
Tướng Hoàng Bình:
- Kéo Thứ phi vào lòng.
Trời ơi, chuyện
ta và nàng thật trớ trêu, đau đớn
Chính là ta vâng
lệnh Vua đưa nàng đến nội cung
Lại chính là ta
đã thầm nhớ trộm yêu
Và chính nàng
lại thầm yêu trộm nhớ
Thứ phi Kiều
Minh:
-Chàng ơi, nhưng
đã yêu nhau thì dấu lòng sao được
Thiếp đã trốn
đức Vua để đến được bên chàng
Tình yêu đến
không gì ngăn cản được
Dù phải khi quân, dù chết, cũng cam tâm
Tướng Hoàng
Bình:
-Ôi cái chốn lầu
son gác tía
Không thể giam
cầm những trái tim yêu
Biết có tội mà
bỏ nàng không được
Biết khi quân mà
không thể nàng ơi...
Bất
ngờ bà thầy bói mù và lão hề xuất hiện.Tướng Hoàng Bình và Thứ phi Kiều Minh né
người trốn.
Lão hề:
-Này này, cẩn
thận
Hãy bám theo
chân ta từng bước giữa vườn này
Bàn chân thảo dân không được dẫm một ngọn cỏ cây
Nâng bàn chân
lên, lựa chiều mà bước
Mụ thầy bói mù:
Hừ, thật là
ngang ngược
Vườn cây này sao lại chỉ dành cho bàn chân ngà ngọc
Còn bàn chân ta
không được đụng cỏ cây
Ta cứ giẫm, ta
mù, ai trách cứ
Bàn chân ta cũng
ngà ngọc chứ sao?
Im lặng
nào....Thôi đúng rồi, ta đang cảm thấy
Không gian này
đang có một đôi yêu
Chốn thâm cung
đang có chuyện gì đây
Như là mối tình mà ta đã nói
Lão hề:
-Mụ ơi im miệng
lại
Chuyện nội cung
không được nói càn
Bà thầy bói mù:
Cười
đắc ý.
- Bước ra đi hỡi hai người đang yêu vụng trộm
Ta biết rồi còn
dấu nữa làm chi...
Tướng
Hoàng Bình và Thứ phi bước ra.
Lão hề:
-Quì xuống. Hạ thần đã làm kinh động
chuyện riêng của Tướng công và Thứ phi, hạ thần xin chịu tội...
Bà thầy bói mù:
-Cười. Chúng ta có tội chi mà chịu, tội là tội của
Tướng công đã cám dỗ Thứ phi cơ...
Tướng Hoàng
Bình:
-
Rút gươm ra, lao đến bà thầy bói mù. Chính là ngươi đã rình rập chúng ta và
ton hót lên Đức vua lấy lòng Hoàng Hậu...
Bà thầy bói mù:
-Tướng công bình
tâm...Ta tuy mù nhưng ta biết rõ
Chuyện Tướng công yêu say đắm Thứ
phi
Nhưng ta hỏi
Tướng công nếu đức Vua biết chuyện
Liệu Tướng công
dám nhận tội hay không?
Tướng Hoàng
Bình:
-Việc này không
can cớ gì đến nhà ngươi hết, rõ chưa?
Bà thầy bói mù:
-Nhưng ta biết
quan hệ của Tướng công thế nào cũng lộ
Nên ta dùng
thuật bói này công bố trước đức Vua
Ta muốn xem khi
nguy hiểm đến nơi rồi,
Liệu Tướng công
có còn quan hệ
Ta cũng muốn
biết tình Đức vua với Thứ phi ta nữa
Ta muốn xem
Người có thực bụng yêu không
Và Hoàng hậu kia
gian ác đến thế nào...
Tướng Hoàng
Bình:
-Ngươi nói cái
gì ta không thể hiểu...Ngươi có biết rằng, chính những điều ngươi vừa nói, sẽ
làm rung chuyển nội cung, và nàng Thứ phi Kiều Minh của ta sẽ đầu lìa khỏi
cổ...Thân ta không hề tiếc, nhưng Kiều Minh của ta không thể chết vì ta...
Lão Hề:
-Các người hãy
nghe ta giải thích...Chuyện đơn giản thế này thôi...Tướng công đang yêu vợ thứ
của Vua hiền, cái tội đó đằng nào cũng chết. Còn Thứ phi lại trốn Vua đi yêu
người khác, tội phản Vua cái chết cũng kề bên. Sớm muộn chi chuyện cũng lộ ra
liền. Dấu cũng chết mà công khai cũng chết.
Bà thầy bói mù:
-Dấu cũng chết
mà công khai cũng chết.
Tướng Hoàng Bình
và Thứ phi Kiều Minh:
-Dấu cũng chết
mà công khai cũng chết.
Lão hề:
-Vậy nên:
Nếu thực sự
Tướng công yêu tha thiết
Hãy bước ra đối
diện với nhà Vua
Hãy bước ra công
bố giữa quân thần
Nếu có chết cũng
chết vinh chết quí
Hãy làm thế xem
nhà Vua xử thế
Cho nhà Vua hiểu giá của tình yêu
Chuyện nội cung
dù dấu kĩ bao nhiêu
Rồi có lúc kẻ gian
thần ton hót
Chi bằng cứ liều mình công bố là hơn
Đã yêu nhau há
chịu cảnh oán hờn
Chết cùng nhau
là yêu nhau mãi mãi
Bà thầy bói mù:
-Ta muốn thấy
một mối tình nồng cháy
Một tình yêu làm
rung chuyển Hoàng triều
Một tình yêu dù
hoá đá vẫn yêu
Một tình yêu
chói vàng nơi Cung điện
Ta sẽ có mặt bên
các người khi nguy hiểm
Hãy nghe ta và hãy vững tin
Đã yêu nhau đừng lừa dối con tim
Dù máu chảy, đầu
rơi, tình yêu là trên hết...
Lão hề:
-Ôi thương sao
hai trái tim yêu đang đến giờ vĩnh biệt
Chết mà được yêu
cho ta hãy chết cùng...
Mụ thầy bói mù
khoác tay lão hề:
-Vừa đi khuất vừa nói.
Ôi thương sao
hai trái tim đang đến giờ vĩnh biệt
Chết mà được yêu cho ta hãy chết cùng
Thứ phi Kiều
Minh:
-Hoàng Bình
chàng ơi, việc đã đến nước này làm sao xử trí
Tại sao bà thầy
bói mù lại xới tung tất cả mọi điều
Hay đây chính là
định mệnh đã ra tay
Để thử thách tình yêu của chàng với thiếp
Tướng Hoàng
Bình:
-Ta sẽ quyết
bước vào nơi ngai vàng gác tía
Gặp nhà Vua để
nói rõ ngọn nghành
Bà bói mù đã nói
đúng nàng ơi
Dấu cũng chết mà
công khai cũng chết...
Hai
người ghì chặt nhau và cùng nói
Đã yêu nhau thì
chết có sá gì
Bởi tình yêu là
cuộc sống diệu kì
Cần phải bước
lên vũ đài tranh đấu
Cảnh 3.
Cung
thất của Hoàng hậu. Nữ tì Ngọc Hoa đang sử sang sắc đẹp cho Hoàng hậu. Quan
hoạn đứng thập thò bên ngoài.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Ngọc Hoa, nghe
ta hỏi đây.
Ngọc Hoa:
-Tì thiếp đang
sẵn sàng nghe Hoàng Phi sai bảo.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Hãy nói ta
nghe, mỗi khi Hoàng thượng đến bên Thứ phi Kiều Minh, Người nói những gì?
Ngọc Hoa:
-Cúi đầu im lặng.
Hoàng hậu Lan Phương:
-Hãy nói ta
nghe, ta cần nghe một lời nói thật. Nếu ngươi không nói thật, mạng sống của
ngươi ta cũng chẳng tha đâu.
Ngọc Hoa:
-Hoàng hậu ơi, em đã nghe rõ từng lời Hoàng thượng,
khi gặp Thứ phi Người mềm mỏng yêu chiều,
Người kiên nhẫn đứng ở ngoài phòng ngọc,
mặc cho Thứ phi từ chối lời yêu...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Nghiến răng ken
két. Tốt lắm, hãy nói nữa ta nghe.
Ngọc Hoa:
-Tiếng run rẫy.
Thưa Hoàng hậu.
Có những đêm Hoàng thượng đứng bên phòng,
mặc muỗi đốt, Người cứ kiên nhẫn đợi.
Thứ phi một ngàn lần từ chối,
không chịu cho Hoàng thượng động phòng the.
Thế mà Hoàng thượng vẫn chịu nghe,
lùi lũi về phòng mình không quở trách.
Hoàng hậu Lan Phương:
-Nghiến răng
mạnh hơn. Tốt lắm...nói...nữa- ta-
nghe...hử...ử...
Ngọc Hoa:
-Hoàng thượng nói sẵn sàng vì Thứ phi mà dâng tặng,
những ngọc ngà châu báu của Hoàng cung,
miễn là Thứ phi rũ một chút thương lòng,
cho Hoàng thượng ở bên nàng chỉ là một phút giây
ngắn ngủi...
Hoàng thượng muốn Thứ phi sinh một chàng quí tử,
Hoàng thượng sẽ nhường ngôi cho quí tử của Thứ
phi...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Nghiến răng
cười. Ta đang thích nghe lắm, ngươi
hãy kể nữa đi...
Ngọc Hoa:
-Hoàng thượng nói rằng,
Hoàng hậu chỉ là thứ bậc của Hoàng cung,
trong lòng Người không mảy may xúc cảm...
Nếu Thứ phi mở lòng mình yêu dấu,
ngay cả yêu cầu Người truất phế Hoàng phi,
thì Người cũng sẵn sàng làm hết mọi bề,
miễn là được Thứ phi yêu chiều, rung động...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Đứng lên cười
như điên dại.Rồi nhắc lại lời Ngọc Hoa.
Hoàng thượng nói rằng,
Hoàng hậu chỉ là thứ bậc của Hoàng cung,
trong lòng Người không mảy may xúc cảm...
Nếu Thứ phi mở lòng mình yêu dấu,
ngay cả yêu cầu Người truất phế Hoàng phi,
thì Người cũng sẵn sàng làm hết mọi bề,
miễn là được Thứ phi yêu chiều, rung động...
Miễn là được Thứ phi yêu chiều rung động...
Miễn-là -được- Thứ- phi- yêu- chiều- rung -động...
A...
Hét lên một tiếng kinh hoàng khiến tì nữ Ngọc Hoa và
Quan hoạn hết hồn.
Quan
hoạn chạy vào. Nữ tì Ngọc Hoa nép bên quan hoạn run rẫy...
Quan hoạn:
-Xin Hoàng phi
hãy bình tâm lại,
đừng làm chi
động đến ngọc thể, dung nhan...
Quay
sang Ngọc Hoa...
Con tì nữ kia
ngươi đã nói những gì,
khiến động lòng
đến Hoàng phi châu ngọc.
Ngọc Hoa:
-Xin Quan công
rộng lòng soi xét,
phận nữ tì con
dám nói điều chi,
vì Hoàng phi
lệnh con nói những gì,
con đã nghe
những điều là sự thật...
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Tiến từng bước đến trước mặt Ngọc Lan, cười
gằn từng tiếng ngắn. Những điều nhà ngươi nghe là sự thật đó ư...Là sự thật
đó ư...Là sự thật đó ư...Và đưa tay bóp
cổ Ngọc Lan rồi đẩy mạnh.
Cút ngay đi...
Chốn nội cung
này là chốn điêu linh,
sự thật nào được
ở tại nơi này,
nơi này không sự
thật...
Cười
găm trong cổ họng.
Quan công hãy
nghe đây...
Ta muốn nghe
những lời gian dối,
hãy gọi ngay hai
Quan nịnh vô đây...
Quan hoạn:
-Gọi to. Hãy cho mời hai Quan nịnh vào
cung....
Quan
nịnh 1 và quan nịnh 2 xô nhau chạy vào, vấp cả vào chân nhau rồi ngã chỏng chơ,
lại vùng dậy, quì gối xuống sàn, vừa lết đến trước mặt Hoàng phi Lan Phương vừa
lên tiếng...
Quan nịnh 1:
-Thưa Hoàng phi
cung kính
Như con đây đã đi cùng trời cuối biển
Giữa muôn dân
không tìm thấy được ai
Có nét đẹp nguy
nga mắt phượng mày ngài
Như Hoàng hậu
của chúng dân đây có một
Hoàng
phi cười.
Quan nịnh 2:
-Đến như Hoàng
thượng
Bận trăm công ngàn việc vì dân
Vẫn một lòng với
Hoàng hậu trăm phần
Vẫn yếm thế trước Hoàng phi vì sắc đẹp
Quan nịnh 1:
-Thứ phi kia ư
chỉ là gai ốc
Chỉ là thứ mua
vui không đáng một xu tiền
Hoàng Phi đây
sắc đẹp bội phần
Một sợi tóc thôi
cũng đổi được cả hoàng thành cung chúa
Hoàng hậu Lan
Phương:
Cười
từng tiếng ngắn, lại tiến trước mặt hai Quan nịnh, lại cười từng tiếng ngắn và
sau đó thì cười bung ra, nghe chói cả tai khiến hai Quan nịnh vô cùng khiếp sợ.
Nhưng đột nhiên tiếng cười của Hoàng Phi
tắt lặng, rồi nói tiếp.
Hai ngươi hãy
thay nhau nói nữa,
Hãy ngợi ca ta
cho hết ý hết lời
Hãy nhìn xem Hoàng thượng thích ai
Ta hay con Thứ
phi kia hử?
Quan nịnh 1 và 2
cùng hát:
-Hoàng Phi ơi
cần gì nói nữa
Lựa chọn làm chi
cho mệt mỏi mình rồng
Hoàng thượng chỉ
có một Hoàng phi thôi, và một
Một Hoàng phi
nghiêng nước nghiêng thành
Lão hề
đột ngột xuất hiện
Lão hề:
-Hai tên quan
nịnh kia, lĩnh chỉ
Từ hôm nay giáng
xuống thứ dân
Thối tha thay
miệng lưỡi gian thần
Đang muốn biến
những giọng lưỡi dối gian thành sự thật...
Quan nịnh 1:
-Thằng hề kia
phạm thượng
My chỉ là tên
mua vui nơi phủ trướng
Dám bày trò doạ
nạt quân thần
Xin Hoàng phi
lệnh đánh một trăm roi
Tội gian dối,
mạo xưng Thánh chỉ
Hoàng hậu Lan
Phương:
Cười
như điên dại.
-Nực cười cho thiên hạ
Kẻ dối gian lại
chửi mắng kẻ dối lừa
Nhưng trò các
ngươi khiến ta được nước cờ
Ta sẽ dùng trò
dối gian như các ngươi cho Thứ phi kia
vào cạm bẫy.
Hỡi những cận
thần của ta hãy nghe truyền chỉ
Các người phải phục tùng ý nguyện của ta
Và
cười rất to, tiếng cười nanh ác và gian xảo.
Cảnh 4.
Nội
cung của Thứ phi Kiều Minh. Kiều Minh đứng bên song cửa sổ, thơ thẩn mơ màng.
Tì nữ Huyền Trang bồn chồn nhìn chủ nhân.
Huyền Trang:
-Đã mấy ngày Thứ
phi không ăn uống
Cứ thẫn thờ bên
cửa sổ nhìn ra
Có chuyện chi
xin hãy nói ra
Tì thiếp giúp
được gì xin sẵn lòng giúp đỡ...
Thứ phi Kiều
Minh:
Nhìn
Huyền Trang.
-Chuyện này không thể cho ai biết được
Việc riêng tư
chất chứa mãi trong lòng
Nếu lộ ra bí mật
giữa nội cung
Thì đầu ta đây
ắt lìa khỏi cổ
Nhưng nếu không
có em giúp đỡ
E ta héo hon vì
nỗi nhớ chàng thôi
Nhưng em phải
thề với ta là không được hé môi
Không được cho
ai biết tên chàng và danh phận
Huyền Trang:
-Ôi chủ nhân quá
lo xa đến vậy
Tì thiếp đây như tay phải chủ nhân
Dù bí mật Triều
đình tì thiếp chẳng hé răng
Xin Thứ phi nói
tên chàng để nô tì phục vụ
Thứ phi Kiều
Minh:
-Ta tin em thì
ta mới kể
Hoàng phi và Vua
đã biết chuyện của ta
Dù làm Thứ phi vẫn quan hệ trăng hoa
Với dũng tướng
của Triều đình em ạ
Nhưng may mắn
không ai biết tên người đó
Nên không ai làm
chi được chuyện này
Em biết không ta
nôn nóng đêm ngày
Dũng tướng ta
yêu thương đang trên đường ra trận
Ta mới nghe ,
dũng tướng đã hồi cung hai ngày có lẻ
Nhưng vẫn không
đoái hoài gì đến thân phận của ta
Hay có chuyện
gì, hay đang gặp hiểm nguy
Ta đứng trong
lầu son mà lòng như lửa đốt.
Ta ao ước nếu
chàng đến được
Dù chỉ phút giây thôi cho thoả
nỗi mong chờ
Huyền Trang ơi,
ngươi giúp được ta chăng?
Huyền Trang:
-Chủ nhân ơi,
chủ nhân hãy tin em
Em xin được cắt
máu ăn thề cho chủ nhân tin tưởng...
Thứ phi Kiều Minh:
-Ôi tấm lòng em
thật là cao đẹp
Ta không cần chi
phải dấu nữa rồi
Chàng yêu ta
nồng nàn lắm em ơi
Tình mãnh liệt
chỉ nơi chàng mới có.
Huyền Trang:
Tỏ
ra nôn nóng.
-Nào chủ nhân xin nói tên chàng cho tường tỏ
Chàng ở đâu để
em được báo tin
Thứ phi Kiều
Minh:
- Chàng là ai ư?
Em cũng không hề lạ
Chàng là Hoàng
Bình dũng tướng của đức Vua
Đó là người mà
ta ước ta mơ
Được ôm ấp, gối
đầu, sống trọn đời trọn kiếp
Huyền Trang:
Thay
đổi trên gương mặt, ánh mắt xảo trá hiện rõ nhưng miệng vẫn cười tươi.
-Ôi thật là một
người đàn ông tuấn tú
Vị tướng tài
Hoàng đế ngợi khen
Thứ phi Kiều
Minh:
-Em hãy đi nhanh
nhắn với chàng rằng
Ta đang đợi
chàng từng phút giây thương nhớ
Huyền Trang:
-Dạ..Tì thiếp
xin phụng mệnh...
Bước
đi rất nhanh bỗng giật mình nghe gọi
Thứ phi Kiều
Minh:
-Hãy khoan, nghe
ta nói
Chuyện tày trời
nhớ giữ kín nghe không?
Tên của chàng
chôn chặt tận đáy lòng
Nếu có chết cũng
mang theo xuống mộ
Thôi em hãy đi
nhanh...
Huyền Trang:
Bước
lại góc tối, nhắc lại lời Thứ phi và cười ha hả.
- Tên của chàng
chôn chặt tận đáy lòng
Nếu có chết cũng
mang theo xuống mộ....
Thứ phi Kiều
Minh:
Vội
vàng sửa sang sắc phục, đầu tóc, gương mặt tươi tắn và tiếng hát như reo vui.
-Ôi, Hoàng Bình,
người yêu ta thương nhớ
Chỉ chốc lát nữa
thôi thiếp sẽ được đón chàng
Ôi nỗi nhớ những
ngày dài đau khổ
Nước mắt vui gặp
gỡ giữa ngày vui
Nhanh lên nhé,
vội vàng lên chàng nhé
Bao nhiêu nụ hôn
yêu thiếp vẫn đợi chàng đây
Nhanh lên nhé,
vội vàng lên chàng nhé
Thiếp yêu chàng
day dứt những phút giây...
Một
nữ tì chạy vào.
Nữ tì:
-Bẩm Thứ phi
Kiều Minh...
Thứ phi Kiều
Minh:
Sung
sướng và vội vã.
-Trời ơi, sao
nhanh thế, ta mới ước ao mà chàng đã đến cùng...Hãy giúp dọn yến tiệc, hãy mời
chàng , hãy mời chàng vào, ta không thể đợi thêm một phút giây nào nữa...Hãy
mời ngay dũng tướng Hoàng Bình vào cho ta...
Nữ tì:
-Bẩm Thứ phi...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Kìa...Ta miễn
lễ, hãy mời chàng vào đi, mời dũng tướng Hoàng Bình...
Nữ tì:
-Bẩm Thứ
phi...Hoàng thượng đang đến...
Thứ
phi Kiều Minh đang cầm bó hoa trên tay sững sờ, tay buông thỏng, bó hoa rơi
xuống....Cũng vừa lúc Hoàng thượng bước vào...
Hoàng thượng:
-Vội vã nhặt bó hoa lên, đặt vào tay Thứ phi,
ôm vai nàng.
Kìa ái phi của
ta, ai đã làm ái phi kinh động
Sao khuôn mặt nàng nhợt nhạt thế
kia
Hay thân ngọc có
điều chi bất ổn
Nàng ngồi xuống
đi cho ta biết tỏ tường...
Thứ phi Kiều
Minh:
Gượng
gạo mỉm cười.
-Ôi, thiếp thật
là đáng tội
Hoàng thượng hồi
cung mà thiếp không vội đón Người
Thiếp không ngờ
Hoàng thượng đến hôm nay
Nên không kịp
chỉnh chu dung nhan, quần áo...
Hoàng thượng:
Cười
bao dung.
-Không hề chi, không hề chi cả
ái phi ơi đừng
có bận lòng
Ta chỉ cần nàng
tỏ lòng thương
Là ta đã muôn
phần hạnh phúc...
Ôi hôm nay ta
thấy nàng đẹp như châu ngọc
Hình như căn
phòng cũng được điểm trang
Hình như nàng
cũng đã sẵn sàng
Để đón ta nơi
phòng the thân ái
Có đúng là nàng
đang thay đổi
Đã yêu ta và
đang ngóng đợi ta...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Thiếp chỉ là
gái quê mới nhập cung phụng mệnh
Có đáng chi để
vướng đến mắt rồng
Hoàng hậu kia có
giá ngàn vàng
Xin Hoàng thượng
hết lòng vì Hoàng hậu
Hoàng thượng:
-Kìa ái phi.
Nào ta có đối xử
tệ chi với Hoàng Phi sủng ái
Năm năm gối chăn
ta chưa có con đầu
Với nàng đây ta
mơ ước từ lâu
Nàng sẽ cho ta
một chàng quí tử...
Hôm nay bỗng ta
thấy trong người rất mạnh mẽ
Đã bãi triều về
với nàng đây
Nào trong kia
gối phượng chăn hồng
Nàng hãy đưa ta
vào cùng vui hạnh phúc
Thứ phi Kiều
Minh:
-Xin Hoàng
thượng muôn lần thứ lỗi
Ngày hôm nay
ngọc thể thiếp bất an
Ngày hôm nay
thiếp không thể sẵn sàng
Để Hoàng thượng
động phòng the của thiếp...
Hoàng thượng:
Bực
bội nhìn Thứ phi.
-Lần nào ta đến
đây nàng cũng tìm đường từ chối
Nàng là ai? Nàng
không sợ khi quân?
Ta là ai, nàng
lại chống lệnh giữa Triều đình
Ta là chồng,
muốn lúc nào chẳng được
Hay nói như mụ
bói mù xem trước
Nàng đang đem
lòng với ai giữa chốn Hoàng cung
Ta đã cố không
tin điều ấy để yên mình
Nhưng ta đã thấy
nàng muôn lần thay đổi.
Bây giờ trước
mặt ta đây nàng cần phải nói
Ta là Vua sao
nàng chẳng động lòng
Ta là Vua sao
nàng chẳng nhớ mong
Lại có thể đem
lòng yêu kẻ khác
Dù nàng biết đó
là tội chết.
Thứ
phi Kiều Minh ôm lấy cửa sổ, run rẫy, không nói được. Hoàng thượng đi lại,
những bước chân nặng nề, bực bội. Rồi Hoàng thượng dừng, nhìn Thứ phi, hạ
giọng.
Ta đã sẵn sàng
cho nàng tất cả
Tiền bạc, ngọc
ngà châu báu của Hoàng cung
Ta còn sẵn sàng
phế bỏ cả hoàng phi
Ta cũng sẵn sàng
nhường ngôi nếu nàng sinh cho ta Quí tử
Những điều đó
thế gian ai dám có
Thế gian ai
không mơ ước một lần
Sao với nàng vẫn
không thể bằng lòng
Vẫn lạnh nhạt
chối từ lòng ta thế?
Ta không muốn
dùng đến thần đến thế
Ta là Vua nàng
ắt phải phục tùng
Ta vẫn muốn trái
tim nàng rung động
Vậy mà nàng vẫn
một mực lặng câm
Hãy nói đi, ta
cần nói thực lòng
Ta còn phải làm
gì cho nàng nữa...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Đau khổ nhìn Hoàng thượng.
Hoàng thượng ơi
Thiếp vẫn biết
Người yêu chiều thiếp
Người có thể đem
cả thế gian tặng thiếp nữa cơ mà
Nhưng tình yêu
đâu có trước bao giờ
Tình yêu đến bất
ngờ và định mệnh
Hoàng thượng đã
cho thiếp nói lời minh bạch
Thiếp xin tâu
lòng thiếp đã hiến dâng
Cho một người
đàn ông thiếp đã gật đầu yêu
Cho một người
đàn ông thiếp đã vô cùng rung động
Nếu có chết
thiếp xin Người điều ước
Đừng làm chi hại
đến người kia
Thiếp có cần chi
vàng bạc, vương phi
Thiếp cần tình
yêu với người mình mong nhớ
Xin Hoàng thượng
hãy rộng lòng cởi mở
Thiếp đã nói hết
lòng xin Hoàng thượng xét soi
Hoàng thượng:
-Hắn là ai? Hắn
là ai?
Ta muốn biết hắn
là ai mà có thể vượt qua ta để cùng nàng thề thốt
Thế gian này ai
còn hơn ta được
Quyền lực, ngọc
ngà, cung điện, gấm nhung
Ta không tin lại
có kẻ đàn ông nào hơn ta tất cả
Để yêu nàng và
thu phục trái tim yêu...
Tướng
Hoàng Bình nhanh nhẹn bước vào.
Hoàng Bình:
-Hoàng thượng
vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...Xin bẩm chào Thứ phi...
Thứ
phi bối rối và lo sợ...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Kìa dũng tướng
Hoàng Bình, sao lại đường đột vào đây khi Hoàng thượng đang ngự cung...
Hoàng thượng:
-Kìa, ái khanh
của ta, ngươi đến thật đúng lúc, ta đang lúng túng, nay gặp ngươi, ta muốn hỏi
một điều,
rằng để được yêu
ta cần phải làm gì,
xin ái khanh hãy
thực lòng tâu báo.
Hoàng Bình:
-Bẩm Hoàng
thượng, Hoàng thượng hỏi điều chi, Hoàng Bình tôi chưa được rõ...Phận tướng
Triều đình sao dám chỉ bảo bậc đế vương.
Hoàng thượng:
-Đây này, hãy hỏi ái phi ta...
Ta đã dâng cho
nàng những gì ta có,
nàng vẫn quay
lòng, không rung động cùng ta,
nàng còn thú
nhận rằng, nàng đã trộm yêu,
một kẻ khác làm
ta không hiểu nổi.
Đàn bà trên thế
gian đều mơ ước,
làm vợ Vua là
chót đỉnh vinh quang,
sao với nàng,
nàng vẫn chẳng động lòng
Ta không thể
hiểu nàng là ai nữa
Hỡi Hoàng Bình,
ngươi là dũng tướng
Hãy giúp ta tìm
kẻ đã yêu nàng
Hãy giúp ta tìm
kẻ đã to gan
Dám cướp cả vợ
Vua, tội khi quân ngàn lần đáng chết.
Hoàng Bình:
-Bẩm Hoàng
thượng, Hoàng thượng muốn biết kẻ đã yêu Thứ phi đến thế kia ư?
Hoàng thượng:
-Trên đời này,
nếu không muốn biết kẻ địch tình với ta thì còn muốn biết cái gì ? Hãy nói
đi....Ta sẽ ban thưởng cho ngươi...
Hoàng Bình:
-Sợ khi khanh
nói ra, Hoàng thượng quên thưởng mà nhớ đến nhục hình...Sợ khi biết được sự
thật từ khanh, Hoàng thượng sẽ giết Khanh đã nói ra sợ thật...
Hoàng thượng:
-Khanh nói vậy
làm đau lòng ta quá...ta mà giết khanh thì Triều đình còn trông đợi vào
ai...Hãy nói đi, đừng làm ta phải đợi chờ, hãy nói cho ta hay kẻ địch tình nào
đã chống trời để yêu Thứ phi của ta, hãy
nói...
Hoàng Bình:
-Vậy thì khanh
sẽ nói...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Không..Hỡi
tướng công...không thể...
Hoàng Bình:
-Bẩm Hoàng
thượng anh minh.
Người đã yêu Thứ
phi của Người đắm say và nồng cháy
Người đã lấy cả
mạng sống của mình mang tặng Thứ phi
Người đã vượt
qua bao ngăn cản cuộc đời
Dành cho Thứ phi
tình yêu mãnh liệt
Hắn đang đứng
đây, trước mặt nhà Vua
Chính là hắn
đây, tướng công Hoàng Bình, thưa Hoàng thượng...
Hoàng thượng:
-Chính là khanh?
Chính..là...khanh...
Hoàng Bình:
-Chính là khanh
đây, thưa Hoàng Thượng...
Hoàng thượng:
-Lao tới Thứ phi. Nàng công nhận đi,
chính là dũng tướng Hoàng Bình của ta?
Thứ phi Kiều
Minh:
-Đến nước này,
thiếp không thể chối từ...
Người đàn ông
thiếp yêu chính là khanh ấy...
Hoàng thượng:
-Hét to...A......Thị vệ đâu...Bắt lấy
dũng tướng Hoàng Bình xử trảm...Không...Khoan...Hãy nhốt cả Hoàng Bình và Thứ
phi Kiều Minh vào ngục tối cho ta.....Không....Khoan....Hãy trói cả hai kẻ kia
vào cột giữa sân rồng, cho ai ai cũng nhìn rõ dung nhan kẻ phản tình bội
ước.....Không....Khoan....Hãy bêu xấu hai người kia ra chợ, để dân gian bêu
riếu suốt một đời....Không...Khoan....
Hoàng
thượng đứng lên, khuôn mặt nhàu nát, như tâm thần, và nhìn Hoàng Bình, nhìn Thứ
phi cười gằn, gằn từng tiếng khô khốc, nhưng rồi tiếng cười như nỗi lòng đau
xót vỡ oà ra thành từng tràng cười đau đớn như người điên. Rồi Hoàng thượng lại
dừng cười và thở, và nói, những lời nói hối thúc, đầy kích động...
Không...Không
cần phải vội...Ta là Vua, ta giết các khanh lúc nào không được...
Ta muốn các
ngươi cho ta biết vì sao,
giữa muôn vàn
ngôi báu, ngọc ngà,
giữa cung điện
nguy nga lầu son gác tía,
vậy mà Thứ phi
của ta vẫn không màng tới,
lại đem lòng yêu
dũng tướng của ta...
Hãy nói với nhau
đi những lời nói mặn mà,
ta muốn nghe các
người đã từng nói với nhau những gì đã nói...
Hãy nói đi, đây
là ân huệ,
ta muốn nghe, ta
muốn nghe các người bật ra những lời yêu,
hãy nói đi vì ta muốn biết,
sao các người
lại có thể có tình yêu...
Hãy nói đi hãy nói, kháng chỉ lời ta là kháng chỉ Triều
đình...
Hoàng Bình:
Bước
tới, ôm ghì lấy Thứ phi Kiều Minh.
- Hoàng thượng đã muốn nghe thì ta có tiếc gì
Nàng hãy nói
những gì đã nói...
Thứ phi Kiều
Minh:
-Thiếp đã từng
nói rồi, chắc chàng còn nhớ
Thiếp đã lo, nếu
hậu cung biết đích xác là chàng
Thì áo mão, chức
danh của chàng sẽ bị Vua tước đoạt
Thiếp đã làm
chàng bắt đầu liên luỵ
Thiếp đang phá
đi cơ nghiệp của chàng rồi...
Hoàng Bình:
- Không...Kiều
Minh nàng ơi
Đã yêu nhau thì
chỉ có tình yêu
Thứ áo mão, chức
quyền, không làm nên tình yêu say đắm
Ta sẵn sàng vì
tình yêu để thành anh nông dân trai tráng
Vui thú điền
viên và được ở bên nàng....
Nhìn
Hoàng thượng.
Bẩm Hoàng thượng anh minh
Nếu Hoàng thượng
vì yêu mà sẵn lòng rời vị trí đế vương
Làm một thứ dân
thôi miễn là được yêu, được nhớ
Nếu như thế,
tình yêu ắt sẽ có
Nhưng Hoàng
thượng đã lên đến ngôi cao liệu xuống có được không?
Hoàng thượng:
Quay
cuồng bất lực.
Ta...ta...Ta
bỗng dưng như bị ngã xuống đáy sông..
Ta không thể ở
đây lâu hơn nữa...
Ta ...Ta...Các
khanh đâu...
Hồi cung....
Hai
tên thị vệ chạy vào đỡ Hoàng thượng đi vào.
Hoàng
Bình và Thứ phi Kiều Minh ào tới ghì lấy nhau trong tiếng khóc.
Cảnh 5 .
Nội
cung của Hoàng hậu Lan Phương.
Các
nữ tì đang bận bịu trang điểm cho hoàng hậu.
Trần
Trung, quan thị vệ bước vào.
Trần Trung:
-Bẩm Hoàng Phi,
quan thị vệ tôi phụng mệnh Hoàng phi có mặt.
Hoàng hậu Lan Phương:
-Khoát tay với các nữ tì. Các ngươi
lui.....
Bước
đến trước mặt Quan thị vệ.
Quan thị vệ đó
hả? Người có biết hôm nay ta vời người đến nội cung ta là có chuyện gì không?
Trần Trung:
-Bẩm Hoàng Phi,
đã là quan trong
Triều chỉ ngày đêm Phụng mệnh Hoàng Phi
Không cần biết
việc gì, ý Hoàng Phi cũng là Thánh chỉ
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Cười,
bước lại bên Trần Trung. Ngươi thấy ta đối với Ngươi ra sao hả?
Trần Trung:
-Bẩm Hoàng Phi,
nhờ ơn mưa móc của Hoàng Phi
Trần Trung này
từ một gã đánh xe trở thành Quan Triều chính
Ơn lớn ấy ngàn
năm không trả được
Trần Trung tôi
nguyện suốt đời phụng mệnh chẳng sai lời
Xin Hoàng Phi cứ
chỉ giáo tận nơi,
Dù có chết Trần
Trung xin tận tuỵ
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Được lắm.
Ta vời ngươi đến
đây chỉ vì một việc
Hãy giúp ta đừng
có nhiều lời
Nội cung này
không còn một bóng người
Hãy cùng ta vào
trong kia, phòng loan phượng
Ta cần có một
đứa con để dâng lên Hoàng thượng
Để trói tay
Hoàng thượng cùng ta
Đã năm năm Hoàng
thượng vào ra
Niềm ước nguyện
có con vẫn không sao có được
Nếu ta không có
con Hoàng thượng sẽ lãng quên tức khắc
Sẽ đuổi theo Thứ
phi kia và bỏ mặc Hoàng phi
Từ hôm nay Ngươi
phải đến tức thì
Ta xin từ ngươi
một đứa con thay Hoàng thượng
Trần Trung:
-Trời ơi...Xin
Hoàng phi nghĩ lại
Trần Trung tôi
không thể ....
Chuyện lớn này
phạm thượng
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Ngươi phải lập
tức phụng mệnh
Phạm thượng hay
không là quyền ở nơi ta
Nào hãy bước vào
đi, phòng loan phượng đang chờ
Và ta lúc này
cũng đang khao khát
Nếu ta có con
lập tức ta dành được
Cả ngôi báu
Triều đình, và ngươi sẽ thơm lây
Hãy vì ta và
phụng mệnh ngay
Vào đây Trần
Trung, không chậm trễ...
Trần
Trung bước những bước chân run bắn. Hoàng hậu ngả ngớn. kéo Trần Trung vào. ánh
sáng mờ ảo.Trần Trung chới với trong nỗi sợ hãi, còn hoàng hậu lại như đang thoả
mãn mục đích riêng, xô đẩy Trần Trung, tiếng cười của Hoàng hậu cất lên giữa
nội cung, rồi Trần Trung bị xô bắn ra ngoài ánh sáng. Trần Trung sửa lại xiêm
áo.
Tì
nữ Ngọc Hoa vào.
Ngọc Hoa:
-Bẩm Hoàng phi.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Bực bội chỉ tay vào mặt Ngọc Hoa. Con
kia vô lễ, ta đã ban lệnh truyền nội cung bất nhập, sao cả gan lao vào tới nơi
này, tội của mày là tội chém đầu, quì xuống kia nghe chiếu chỉ.
Ngọc Hoa:
-Bẩm Hoàng Phi
bớt giận, việc nguy cấp con không thể không vào...Có nữ tì Huyền Trang ở chốn
nội cung Thứ Phi , cứ nằng nặc đòi vào Hoàng Phi tiếp kiến, trông bộ dạng hắn
có chuyện gì nguy cấp, có chuyện gì rất đỗi lớn lao. Con đã ngăn không cho hắn
vào, nhưng con nữ tì này vẫn khăng khăng xông tới...
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Sao? Nữ tì
Huyền Trang bên nội cung Thứ phi cấp báo à? Cười
lớn.
Ngọc Hoa:
-Có cho phép hắn
vào không? Thưa Hoàng phi.
Nữ
tì Huyền Trang chạy xổ vào, suýt ngã, thở hổn hển. Hoàng Phi vội đỡ Huyền
Trang. Huyền Trang chỉ mặt Ngọc Hoa.
Huyền Trang:
-Ta đã nói rằng
việc cấp báo Hoàng phi, thế mà mi cứ cản đường không cho ta vào gặp...
Ngọc Hoa:
-Nhà ngươi im
đi...Nhà ngươi là nữ tì Thứ phi lại dám hỗn với ta, nữ tì Hoàng hậu, chuyện đâu
có chuyện ngược đời thế kia, hả? Định
xông vào đánh Huyền Trang.
Huyền Trang:
-Kênh kiệu. Ta là nữ tì Thứ phi nhưng lại
làm việc cho Hoàng hậu của ta, nhà ngươi có hiểu không?
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Nói nhanh đi,
con hãy nói ta nghe, chuyện nội cung Thứ phi có điều gì lạ lẫm...
Huyền Trang:
-Nhìn quan thị vệ.
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Đó là quan thị
vệ, cận thần của riêng ta, có chuyện chi ngươi cứ nói hết ra, không việc gì
ngần ngại.
Huyền Trang:
-Bẩm Hoàng Phi.
Từ lâu nay,
Hoàng Phi vẫn mất ăn mất ngủ
Muốn tìm ra kẻ
đã lui tới với Thứ Phi
Việc Hoàng phi
giao con lo lắng trăm bề
Nay mới được tận
tường chứng giám
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Sao? Nay mới
được tận tường chứng giám à?Hắn là ai? Ta chỉ cần bằng chứng, ngay lập tức sẽ
đập nát Thứ phi, ngay lập tức sẽ báo Hoàng thượng tức thì,và dẹp bỏ Thứ phi kia
như gai nhọn. Nói ngay ta nghe, đã nhìn thấy kẻ nào cùng Thứ phi trăng gió.
Huyền Trang:
-Người đã đem
lòng yêu Thứ phi say đắm
và Thứ phi cũng
say đắm với chàng
Đó chính là
Hoàng Bình dũng tướng của nhà Vua
Chính con đã
được Thứ phi sai đi gọi chàng về nội cung tình tự
Hoàng hậu Lan
Phương:
Gập
người cười, tiếng cười chất chứa nhiều ý nghĩa, nhiều âm mưu. Hoàng hậu Lan
Phương hét lên với quan thị vệ.
-Nhà ngươi ngay
lập tức lên đường
Điều vệ binh vây
chặt nội cung Thứ Phi không cho cả một con ruồi bay được
Ta sẽ cấp báo
ngay Hoàng thượng
Bằng chứng này
Hoàng thượng sẽ ra tay
Thứ phi ơi, số
mạng của nhà ngươi
Nay đã đến cái
ngày kết thúc...
Cười
rất to. Nhưng đột ngột, bật ngữa người khi nhìn thấy Hoàng thượng bước vào.
Tất
cả vội vã cúi xuống .
Tất cả:
Hoàng thượng vạn
tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Nhà
vua ngồi im, rồi đột ngột cười rũ ra, tiếng Hoàng thượng nghèn nghẹn...
Hoàng thượng:
-Vạn tuế
ư...Phải...Vạn tuế...vạn tuế...vạn vạn tuế....Vùng ngay dậy. Các ngươi nói ta nghe, vạn tuế để được cái gì? Ta
cần một điều khác kia, một điều của một con người bình thường, một con người
không cần ai tung hô vạn tuế, các người hiểu không? Trời ơi, thế gian này một
mình ta được tung hô vạn tuế thì trắng tay yêu, còn cả triệu thần dân bình
thường họ yêu ai cũng được là vì sao?
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Thưa Hoàng thượng,
hôm nay ngọc thể Hoàng thượng bất an, xin hãy lưu lại nội cung, thiếp sẽ hết
lòng chăm sóc...Lại có chuyện này, thiếp xin cấp báo, xin Hoàng thượng hãy nghe
và đừng nổi trận lôi đình...Một chuyện buồn thiếp cũng phải ủ ê, xin Hoàng
thượng hãy lắng nghe điều khủng khiếp...
Hoàng thượng:
-Khủng khiếp ư?
Khủng khiếp ư? Cười nghèn nghẹn rồi gào
lên. Với ta lúc này, không chuyện gì còn khủng khiếp hơn chuyện Thứ phi và
võ tướng Hoàng Bình đứng trước mặt ta nói những lời yêu, không chuyện gì khủng
khiếp hơn như vậy...Ta đã nghe mà lòng thì sóng dậy...Ta là ai mà không có nỗi
một tình yêu? Hỡi Thứ phi, ta đã cố yêu chiều, nhưng quyền lực của nhà Vua vẫn
không làm nàng lay chuyển...
Hoàng hậu Lan
Phương:
-Trời ơi, Hoàng
thượng đã biết rồi...Thế mà sao không lôi cổ chúng nó ra pháp đình trị tội?
Hoàng thượng:
-Lại cười nghèn nghẹn. Lôi cổ chúng nó ra
Pháp đình trị tội...Dễ quá..Ta là Hoàng thượng, việc nhỏ này quá dễ để chém
đầu...Nhưng điều mà ta không hiểu được là vì sao? Thứ phi chối bỏ ta để chạy
theo võ tướng? Hay là ta không đáng làm Hoàng thượng, hay là ta không đáng mặt
đàn ông...Quan nịnh của ta đâu?
Hai
quan nịnh chạy ra, luống cuống.
Ta là ai? Ta thế
nào? Ta muốn nghe các người xưng tụng...Hãy thi đi, hỡi hai tên quan nịnh, hãy
thi đi, xem đứa nào khen cho ta được vui lòng...Hãy thi nhau xưng tụng ta đi,
xem đứa nào giỏi hơn, ta sẽ thưởng...Hãy làm vơi đi trong lòng ta đang chất đầy
đau đớn...
Quan nịnh 1:
-Ôi, ngay cả khi
Hoàng thượng đớn đau
Thì nỗi đau kia
cũng ngời ngợi ngàn lần hơn niềm vui thiên hạ
Quan nịnh 2:
-Hoàng thượng
anh minh, Hoàng thượng cao cả
Một con người
bằng cả vạn chúng dân
Tiếng của Người
như suối chảy trong ngần
Và dấu chân
Người đi như dấu son ngọc bích
Quan nịnh 1:
-Mỗi lời Người
buông ra như lời châu ngọc
Trí tuệ Người
cao vút giữa thế gian
Quan nịnh 2:
-Ôi Hoàng thượng
của muôn dân hợp lại
Người là toà lâu
đài của mọi sự đẹp tươi
Người là Thánh
nhân, cháu đất, con trời
Người bao la
giữa thế gian không ai sánh được
Hoàng thượng:
-Chê!
Hai
quan nịnh ngơ ngác nhìn nhau.
Chê, ta cần các
ngươi chê.
Ta cần các ngươi
hãy nói xem ta có gì xấu dở
Ta có gì không
được bằng người
Ta có gì yếu kém
ở mọi nơi
Ta cần các ngươi
chê , không cần khen nịnh...
Sao im
lặng...Sao im lặng?
Hai
quan nịnh tái mặt nhìn nhau. Hoàng thượng cả cười, tiếng cười nghèn nghẹn.
Ta biết chứ...
Suốt một đời ta
làm Hoàng thượng
Bước một bước,
chúng dân cúi rạp
Lại hô vang vạn
tuế ba lần
Ngó trở lui cũng
vạn tuế vang lên
Nhìn bên trái
cũng hô vang vạn tuế
Nói một câu,
chúng dân kêu sáng suốt
Buông một lời
cận thần hô Hoàng thượng anh minh
Cả đời ta vây
bọc trong vạn tuế, anh minh
Trong sáng suốt
và những lời ca tụng
Vạn tuế để làm
chi, anh minh để làm chi, sáng suốt để làm chi
Để ta không
thành một người bình thường như chúng dân trăm họ
Các người đã
biến ta thành thánh sống
Không ai chê,
không ai dám phê bình
Ta có nhỡ mồm,
các người cũng khen vội anh minh
Ta nói bậy các
người cũng hô sáng suốt...
Ta cần ta một
con người có thực
Có ghét , có
yêu, có bạn, có bè
Ta chán ngấy rồi
những lời lẽ ê chề
Lời ngợi khen
ngập tràn đời Hoàng đế
Lao
đến hai quan nịnh, rồi lao đến Hoàng hậu, lao đến quan thị vệ, đến cả nữ tì,
vừa gào lên trước mặt mọi người vừa nhay vào người họ, khiến ai cũng khiếp sợ.
Chê đi, chê ta
đi chứ, ta lạy các ngươi, hãy chê ta đi một tiếng, một nửa tiếng thôi cũng
được, ta thèm nghe các ngươi chê...Chê đi...Chê ta đi...
Và
lại cười nghèn nghẹn.
Phải...Nếu ta
còn làm Hoàng đế, thì các ngươi không ai dám chê ta, mặc dù ta biết trong các
ngươi đủ ý nghĩ xấu về ta, nhưng miệng các ngươi vẫn hô to lên Hoàng thượng anh
minh, hoàng thượng sáng suốt...
Anh minh, sáng
suốt thế nào, để không bằng một tên võ tướng, chỉ là võ tướng thôi mà chiếm
được tim nàng, chỉ là võ tướng thôi, mà khiến Thứ phi chấp nhận chết để yêu
chàng...
Lại
đột ngột gào lên.
Lão hề, ta cần
lão hề, chỉ có lão hề may mới dám chê ta...Hãy cho gọi lão hề tới đây tức khắc.
Lão
hề lao vào.Hoàng thượng chỉ tay vào lão hề.
Lão vốn là tay
châm chọc, hãy châm chọc ta , hãy chê bai ta...Ta cần nghe lời rỉa rói chê
cười, ta chỉ hy vọng vào ngươi, lão hề của Vương triều còn dám làm điều mà cận
thần sợ hãi...
Lão hề:
-Bẩm Hoàng
thượng
Hoàng thượng hãy
nhìn vào gương xem thử,
Rồi soi mặt mình
bên cạnh mặt Võ công
Người sẽ thấy
Hoàng Bình tuấn tú, anh hào
Còn khuôn mặt
người sao có điều chi đần độn
Bước chân Người
đi giữa Vương triều không tròn bước
Lời Người nói ra
không đón trước rào sau
Trí tuệ Người
chỉ là thứ tạp rau
Người không có
nỗi một ý riêng nào sáng suốt
Lệnh Người phát
ra đầy chói chang quyền lực
Chúng dân nghe
nhưng không phải nghe lời
Chúng dân nghe là
vì mạng sống của mình thôi
Cứ như vậy suốt
đời Người trở thành ngu dốt
Với tình yêu
Người lấy quyền áp đặt
Chỉ vào ai,
người đó được vô cung
Một thánh chỉ
biến cô gái bán hàng rong thành hoàng hậu
Người không biết
tình yêu đâu phải thế
Tùnh yêu là nhịp
đập của con tim
Tình yêu là sự
nồng thắm hết mình
Tình yêu trắng
trong không màng quyền bính
Người như thế
nên Người toàn ra lệnh
Nhưng tình yêu
ai ra lệnh được đâu
Hoàng thượng anh
minh ư, chỉ là con rối giữa triều đình
Lời ngợi khen
như sợi dây giật rối...
Hoàng thượng:
-Gào lên rồi gục xuống như con thú bị trúng
đạn. Thôi im đi, thật là khủng khiếp, lời chê bai mới ghê sợ làm sao...Im
đi, ta không muốn nghe thêm nữa, trời ơi chẳng lẽ nào ta xấu đến vậy ư...Nhưng
hãy khoan, ta còn phải hỏi ngươi, ta còn thua cận thần, chúng dân điều gì
nữa...
Lão hề:
-Bẩm Hoàng
thượng...Có một điều Người khó lòng làm được...Đấy là vì tình yêu dám cởi bỏ
hoàng bào, dám làm một thường dân trong trẻo, điền trang, để xin cưới một người
mình yêu dấu...
Hoàng thượng:
-Ta ư? Ta không
dám cởi bỏ hoàng bào để làm một thứ dân...Phải...Không...Không bao giờ...Nhưng
chúng nó...Thử xem chúng nó có dám làm thường dân để yêu nhau đến đầu bạc răng
long, đứa thành thứ dân đứa thành thứ nữ...Không...Chúng không bao giờ dám
thế....Hét lên...Hãy cởi bỏ giáp vàng
tướng lĩnh và xiêm y Thứ phi rồi xách chúng vào đây...
Hai
tên thị vệ đẩy Hoàng Bình và Kiều Minh vào, cả hai người đang mang quần áo thứ
dân.
Thấy chưa ,tất cả thấy chưa, võ tướng Hoàng Bình và
Thứ phi ta, lột xiêm áo để trở thành thứ dân dưới đáy...Hai người không bao giờ
muốn thế đúng không?
Hoàng Bình:
-Thứ dân Hoàng Bình và Kiều Minh xin bái kiến Hoàng
thượng....Chưa lúc nào hai kẻ hạ thần này lại hạnh phúc như hôm nay, được trở
thành thứ dân để yêu nhau mãi mãi...
Hoàng thượng:
-Trời ơi, đến như Thứ phi khi cởi xiêm y vẫn không
mảy may luyến tiếc, vậy tình yêu là gì mà vô giá đến vậy chăng? Còn ta? Ta có
dám cởi hoàng bào để có được nàng không?
Trời ơi, không...
Lão đão bước vào trong, vừa đi vừa cười như khóc,
quan hoạn chạy theo đỡ. Nhà Vua đi khuất.
Hoàng hậu:
Chỉ tay vào Hoàng Bình và Kiều Minh.
-Thị vệ đâu, đưa chúng về nơi dành cho con ở, còn
lưu chúng ở đây làm bẩn cả nội cung...Đi ngay...
Hai thị vệ kéo Hoàng Bình và Kiều Minh ra. Còn lại
Quan thị vệ, hai nữ tì và Hoàng hậu.
Hoàng hậu:
-Này quan thị vệ, việc đã thế này ta phải tìm cách
giúp Hoàng thượng hết bất an...Muốn làm
vậy ngươi hãy cầm thánh chỉ của ta đêm nay giết võ tướng Hoàng Bình, còn thứ
phi thả cho làm nữ tì phục dịch ta đêm ngày cho bõ ghét.Ngươi hãy chọn ngày giờ
thủ tiêu Võ tướng, không được loang chuyện này lọt đến tai Vua. Dịp lớn đến đây
rồi, ta đang đợi đang chờ...Đã diệt kẻ địch tình phải đào tận gốc. Làm đi.
Quan thị vệ:
-Y lệnh.
Ngọc Hoa trốn chạy. Huyền Trang nhìn thấy...
Huyền Trang:
-Bẩm Hoàng Phi, con Ngọc Hoa đột nhiên bỏ chạy, con
thấy mặt con này như có ý hại ai...Hay nó đã nghe lệnh giết Hoàng Bình, nên cấp
báo cho Hoàng Bình bỏ trốn.
Hoàng hậu:
-Chạy nhanh theo bắt lại, nếu không nghe ta y lệnh
chém đầu.
Cảnh 6.
Ngọc Hoa chạy
gần đến khu ở của Hoàng Bình và Kiều Minh thì Huyền Trang đuổi kịp.
Huyền Trang:
-Con phản
nghịch kia, đứng lại.
Ngọc Hoa:
-Hừ... Chính ngươi mới là con phản nghịch, ngươi
đang phụng mệnh Thứ phi sao dám ton hót với Hoàng Phi...
Huyền Trang:
-Phận nữ tì phải biết nghe Hoàng Hậu. Hoàng hậu sai
ta đi rình rập Thứ phi thì ta rình rập có vậy thôi...
Ngọc Hoa:
-Thật đáng khinh cho lòng dạ của ngươi, ngoài mặt
thơn thớt nói cười, với Thứ phi người giả vờ phục tùng răm rắp, nhưng trong
lòng người lại làm tên phản nghịch, hại Thứ phi không một chút ăn năn.Nhìn mặt
ngươi ai cũng tưởng non tươi, ngươi dẻo miệng, vờ đoan trang, vờ nhũn nhặn.
Nhưng hoá ra bụng dạ ngươi như rắn độc, phản cả chủ mình mưu cầu chút lợi lộc ở
Hoàng phi. Thật tiếc là ta đã nhận ra bộ mặt thật của ngươi thì cũng là lúc thế
cùng ngàn cân treo sợi tóc.
Huyền Trang:
-Tuốt gươm ra.Thôi thôi, câm miệng lại, mi chạy đi
đâu vội vã gian manh? Có phải là mi đang mật báo trong thành, hòng giải thoát
cho Thứ phi và dũng tướng Hoàng Bình chạy trốn?
Ngọc Hoa:
-Cũng tuốt gươm ra. Cả đất trời cũng đều cảm động,
trước mối tình nồng thắm của Thứ phi, một tình yêu không thể chia li, tình yêu
ấy muôn đời mi không có. Tao thà chết cho Thứ Phi cùng tướng võ, chạy thoát
khỏi Hoàng cung để thoát lưỡi gươm oan, thoát ra khỏi âm mưu thâm độc, của
Hoàng phi toan tính dữ dằn.
Huyền Trang:
-Nghe đây, ta được lệnh Hoàng phi, nếu mi chống lại
thì ta sẽ ra tay sát thủ. Hai kẻ tình điên kia đáng chết, mi báo tin là chống
lại Hoàng Phi. Con kia số mi đã hết rồi, tao không giết thì Hoàng Phi cũng
giết.
Cả hai xông vào nhau, vung kiếm, đánh rất dữ dội
rồi Huyền Trang đâm vào ngực Ngọc Hoa một nhát gươm, Ngọc Hoa gục xuống, đổ
nhào, Huyền Trang cười và chạy mất. Ngọc Hoa gắng sức đứng lên và lết đến nơi
căn phòng mà Thứ phi và Hoàng Bình đang ở.
Thứ phi Kiều Minh:
-Ngọc Hoa em ơi...Ai đã làm hại em thế này...
Hoàng Bình:
-Lưỡi gươm của kẻ nào muốn giết người này, hãy nói
ngay đi để ta ra tay trừng trị.
Ngọc Hoa:
-Đau đớn ôm lấy vết thương, nói đứt quãng...
Thứ phi ơi, Võ tướng ơi
Hãy nhanh chân rời khỏi chốn này
Hoàng hậu đã
sai người sát thủ
Chỉ đêm nay thôi, lính nhà Vua sẽ mang võ tướng ra
xét xử
Cả mạng sống của Thứ phi cũng đã định đoạt rồi...
Hoàng Bình:
-Trời....Ta đã đoán trước được hiểm nguy nhưng
không ngờ Hoàng hậu lại đang tâm làm chuyện này sớm thế...Thứ phi ơi...Ta làm
hại nàng rồi..Ôi giữa chốn nội cung đầy cạm bẫy, sao ta lại yêu nàng để nàng
phải vạ lây...Không...Ta chẳng thể nào trốn khỏi nơi đây, lại để mặc nàng bơ vơ
giữa miệng hùm gan sói...Thà có chết ta cũng gặp nhà Vua để xin được chết...vì
tình yêu cái chết nghĩa gì đâu...
Ngọc Hoa:
-Võ tướng ơi, đừng một phút chậm chân
Chỉ chốc lát nữa thôi lính triều đình sẽ tới...
Võ tướng hãy trốn đi, vượt khỏi Hoàng thành
Em sẽ bảo vệ Thứ phi đến hơi thở cuối...
Thứ phi ơi...Hãy lần bước theo em...
Ngọc Hoa bước
được mấy bước thì ngã gục xuống. Thứ phi Kiều Minh lao tới, ôm lấy Ngọc Hoa.
Thứ phi Kiều Minh:
-Ngọc Hoa ơi, em đã vì tình ta mà phải chết
Ta đớn đau vì làm hại em rồi
Chỉ là tình yêu thôi nào ta có tội gì đâu
Sao chỉ vì tình yêu mà gặp nhiều tai họa
Ngọc Hoa ơi, hãy gắng thêm chút nữa
Ta sẽ cố tìm cho được Ngự y
Ngọc Hoa:
-Thứ phi ơi, từng phút tai ương đang đến rất gần
Hãy buông em ra cùng Võ tướng vượt Hoàng thành chạy
trốn
Em ra đi nhưng lòng em thanh thản
Em ước mong cho tình yêu của Thứ phi mãi mãi bên
chàng
Thứ phi ơi có được tình yêu nào có dễ dàng
Hãy giữ lấy tình yêu mà nàng lựa chọn
Em đi đây em xin vĩnh biệt
Cầu chúc hai người sống mãi mãi bên nhau...
Ngọc Hoa chết...
Thứ phi Kiều Minh:
-Ngọc Hoa...
Quan thị vệ Trần
Trung cùng quân lính cầm gươm xông vào vây chặt Hoàng Bình...
Trần Trung:
-Hoàng Bình kia quì xuống đi mà nghe Thánh chỉ
Hoàng hậu đã phụng mệnh trời gửi cái chết đến cho
ngươi
Vì tình yêu trăng gió nơi người
Làm Hoàng thượng bất an, tâm thần hoảng loạn
Tội khi quân ngàn lần phải chết
Quân bay đâu, chém võ tướng tức thì.
Thứ phi Kiều Minh:
-Khoan...
Nếu chuyện tình của ta và Võ tướng
Mà Hoàng hậu lại phụng mệnh trời đem cái chết tai
ương
Thì ta đây , ta mới đáng hưởng lưỡi gươm
Ta sẽ chết thay cho Võ tướng
Hãy giết ta đi
và tâu lên Hoàng thượng
Tình yêu ta chỉ có nơi Võ tướng mà thôi...
Hoàng Bình:
-Thứ phi ơi, hãy để ta đi
Cái chết nhẹ như gió trời, ta thoả mãn
Nàng phải sống và ta ước vọng
Tình đôi ta mãi sáng chói nàng ơi
Kiếp sau nơi thăm thẳm đất trời
Ta lại đến bên nàng giữa tự do hạnh phúc
Vĩnh biệt nhé, tình yêu ta mong đợi
Vĩnh biệt nàng, tình thương mến của ta
Tự giật lấy gươm
trên tay Trần Trung đâm thẳng vào ngực mình và ngã xuống. Thứ phi lao tới, ôm
lâý xác Hoàng Bình và rút lưỡi gươm ra. Thứ phi Kiều Minh cầm lưỡi gươm đẫm máu
trên tay nghẹn ngào khóc.
Thứ phi Kiều Minh:
-Trời ơi, đây là máu hay tình yêu đẫm máu
Chàng chết rồi thiếp sống với ai đây
Giữa bốn bề cạm bẫy, mặt thú , xác người
Thà thiếp chết cùng chàng để tình yêu sống mãi...
Thứ phi Kiều
Minh đâm thẳng gươm vào người và chết. Trần Trung lao lại nhưng không kịp. Vừa
lúc đó Hoàng hậu Lan Phương ra và hoảng sợ nhìn thấy xác Thứ phi và Hoàng Bình
nằm bên nhau. Hoàng hậu lao tới Trần Trung.
Hoàng hậu Lan Phương:
-Trời ơi...Ngươi làm cái gì thế này? Ta lệnh ngươi
giết Hoàng Bình mà thôi, sao lại giết cả Thứ phi cùng chết...Ôi tai hoạ, tai
hoạ động trời...
Trần Trung:
-Bẩm Hoàng hậu, Thứ phi đã tự chết cùng Võ tướng...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Nguy khốn...Nguy khốn...Nếu chuyện này lọt đến nhà
Vua thì cả ta và ngươi đời sẽ tan thành cát bụi...Không ...Không trời ơi...Nguy
khốn...
Nữ tì Huyền Trang chạy vào hớt hãi
Huyền Trang:
- Bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng đang tới...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Trời ơi, sao Hoàng thượng lại đến lúc này...Hoàng
hậu Lan Phương đột ngột hằm hằm nhìn Huyền Trang và nhếch mép cười gằn và xông
tới , túm tóc Huyền Trang xoay một vòng và gào lên.Chính là mi...chính là
mi...Ha ha ha...Chính là mi đã giết Thứ phi...
Huyền Trang:
-Kìa Hoàng hậu anh minh...Con không biết gì
hết...Con không biết gì hết chuyện này...Chuyện này là do Quan thị vệ Trần
Trung...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Cười gằn. Chuyện ấy thì ta đã biết...Đúng là mi
không liên can đến chuyện này...Nhưng mi là tì nữ trung thành của ta cơ mà...Ha
ha...Tì nữ trung thành thì lúc này chính là mi phải nhận tội để cứu Hoàng hậu
của ngươi thôi...Chính là mi, chính mi đã giết Thứ phi...Tội khi quân, lính
đâu, lôi vào trong kia lập tức chém đầu...
Huyền Trang:
-Trời ơi...Hoá ra con phải chết để cứu
Người...Hoàng hậu ơi, con vào cung làm nữ tì của Người là để phụng mệnh hầu hạ,
nâng khăn sửa túi, có ai dạy con rằng, lúc cần cũng phải chết đi để phụng mệnh
Hoàng phi đâu mà...Sao cái chết lại có thể đến bất thần và oan uổng với con như
thế trời ơi...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Kẻ nữ tì kia đừng có lắm lời, được chết vì ta cũng
là may mắn cho kiếp người như mi lắm đó...Lôi nó đi...
Hai tên lính lôi
Huyền Trang đi. Huyền Trang gào thét. Hoàng hậu nhìn Trần Trung.
Ngươi còn đứng nhìn nữa sao...Hãy che dấu xác chết
của Võ tướng và Thứ phi ngay lập tức....
Trần Trung lấy
vải đỏ phủ kín xác chết Thứ phi, Hoàng Bình.
Cũng vừa lúc
Hoàng thượng vội vã bước đến.
Hoàng hậu và Trần Trung:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Hoàng thượng:
-Vui vẻ.Ta miễn lễ...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Bẩm Hoàng thượng, ngọc thể Người đang bất an cần
dưỡng bệnh, có việc chi Người lại phải đến nơi này?
Hoàng thượng:
-Ôi, ta có việc gì đâu...Sau một ngày ngủ đẫy giấc,
an nhàn, ta lại thấy trong lòng phơi phới...Hoàng phi ơi bây giờ ta nghĩ
lại...Tưởng không thể nào lay chuyển được tình cảm Võ tướng đâu...Võ tướng Hoàng Bình đã yêu lắm
Thứ phi ta, thì ta cũng không cản ngăn, cho hai người được tự do làm vợ làm
chồng như ước hẹn...Ta muốn gặp ngay Võ tướng Hoàng Bình và Thứ phi yêu dấu, để
ta ban lệnh cho đôi uyên ương được thành vợ thành chồng...Làm nhà vua cần phải
có bao dung...Nếu Thứ phi không yêu ta thì ta không thể ép...Ta muốn mình là
nhà vua minh bạch, làm gương cho cuộc đời về chuyện tình duyên...Dù ta có quyền
lực của mệnh trời, thì không thể ép ai làm vợ ta theo mệnh lênh...Thà ta đau
đớn rút lui dànhThứ phi cho Võ tướng, ta được tiếng thơm cho thiên hạ noi
gương...Thứ phi đâu, thiếp hãy gọi ra mau, ta muốn được trao quyền yêu nhau cho
Thứ phi và Võ tướng...
Trần Trung:
-Bẩm Hoàng thượng anh minh, Thứ phi đã...
Hoàng hậu Lan Phương:
-Bẩm hoàng thượng, Thứ phi Kiều Minh và Võ tướng
Hoàng Bình đã cùng nhau bỏ trốn...
Hoàng thượng:
-Sao? Thứ phi của ta lại bỏ trốn với võ tướng Hoàng
Bình hay sao?Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này? Ta đã làm gì họ đâu nào? Nếu
chuyện đã thế này thì sự rộng lòng quảng đại của ta nào còn có ích gì?
Hoàng hậu Lan Phương:
-Hoàng thượng ơi, Người đã rộng lượng bao nhiêu thì
hai kẻ kia càng bội bạc nghĩa tình bấy nhiêu...Chúng đã trốn khỏi Hoàng thành
và mang theo nỗi căm thù Hoàng thượng...
Ngay lúc đó thì
lão hề dắt tay bà thầy bói mù vào. Bà thầy bói mù cười to.
Hoàng thượng:
-Khi quân...Nghe tin Thứ phi ta bỏ trốn, ruột ta
như đứt từng khúc một, có chuyện chi vui nữa đâu mà ngươi lại dám cười.
Bà bói mù:
-Bẩm Hoàng thượng...Ta thì mù nhưng ta vẫn nhìn rõ
ràng hai xác người đang ở bên chân Hoàng thượng..Có ai trốn nữa đâu, cái chết
đã cướp đi tình thắm của họ rồi...Và
chính là Hoàng hậu và quan thị vệ đây đã giết chết hai người...
Hoàng thượng:
-Lật nhanh tấm vải đỏ. Trời....Thứ phi ơi sao nàng chết ở đây, sao nàng chết giữa nội cung
trong vòng tay ta che chở, sao nàng chết mà ta không thông tỏ, trời đất ơi, tai
họa ở đâu ra...Chính là các người đã giết Thứ phi, chính các ngươi đã không cho
ta làm được điều nhân nghĩa...Ta đau đớn vì Thứ phi yêu chiều của ta không mặn
tình làm vợ, và ta đã cho phép Thứ phi đôi lứa với Võ công, thế mà trời ơi, đời
của nàng đã đứt gánh giữa chừng, khi tình yêu của nàng đã được ta cho phép, các
ngưới đã giết nàng là giết chết lòng ta...Quân bay hãy y lệnh chém đầu...
Hoàng hậu Lan
Phương và Trần Trung sụp xuống.Hoàng thượng ôm xác Thứ phi trên tay đứng như
một bức tượng gỗ. Lão hề gào lên thảm khốc
Lão hề:
-Hỡi chúng dân hãy nghe cho rõ
Tình yêu không chết vì bão giông sóng cả
Mà chết vì quyền lực tối tăm
Cung nữ đâu, tì nữ đâu
Hãy xướng ca lên, khóc lên thành nhạc
Hãy chia sẻ nỗi đớn đau cùng Hoàng thượng
Hãy nhìn đây mà sống giữa cuộc đời
Tình yêu như biển lớn trùng khơi
Ai cũng có tình yêu nếu trái tim rung động
Đừng lấy sự ghét ghen và quyền lực
Dành tình yêu là giết chết tình yêu
Hãy nổi trống lên thương xót một đời
Đám tang tình yêu này lần cuối
Thôi vĩnh biệt một tình yêu đắm đuối
Thôi chia tay với quyền lực tối tăm
Sống trên đời cần lắm một tấm lòng...
Màn múa hát đưa
linh, kết kịch.
Màn