CÁT
TRỌC
ĐẦU
Kịch bản: Nhà văn Nguyễn Quang Vinh
Nhân vật
+Lão Gối
+Kỳ Nhông
+Công chúa Cát
+Cô bé bán cát
+Những con rối
+Họa sĩ
+Nhạc sĩ
+Những cái mõ chùa
Mô tả: Sân khấu là cái đồng hồ cát.
Mở
màn là đồng hồ cát bắt đầu hoạt động.
Cứ thế, cát cứ chảy, dòng đời trong kịch cứ tiếp tục,
cát vun đống trắng tinh trên sàn sân khấu, nơi đó trở thành nơi chốn để các
nhân vật trốn chạy, để làm tình, để thể hiện, để chà đạp, để hát, để múa, để vạch
mặt chỉ tên, để yêu thương, để khóc, để cười, để vươn tới, để thân bại danh liệt,
để vùi chôn một kiếp người....
Cứ thế, cát cứ chảy, lấp vùi lên những tiếng mõ.
Cứ thế, cát cứ chảy, tiếng mõ luôn thúc bách, kêu gọi
sám hối.
Cứ thế, cát cứ chảy, rồi kết kịch, nhân vật chìm trong
mộ, người khóc, người cười, người đau đớn, người hạnh phúc.
Cứ thế, kết kịch, trên sân khấu, ngôi mộ cát vun tròn,
như một cái đầu, trọc lóc, mượt trong cát.
Cát trọc đầu
1
Đồng hồ cát bắt đầu hoạt động.
Cứ thế, cát cứ chảy, lấp vùi lên những
tiếng mõ...
Tiếng cười sằng sặc của Những con rối.
Loạn xị những con rối, nhảy choi choi trên cát, ngúng nguẩy rơi từ trên trời xuống,
xun xoe uốn lượn giữa không trung, bò lổm ngổm sau những bụi xương rồng, hớt
hãi đuổi theo những bông hoa lông chông....
Không gian như có tiếng sét, như có
tiếng la hét, như có tiếng chân chạy, như có tiếng thở, và cả những tiếng cười
hùng hục.
Những con rối đang đuổi theo lão Gối, như đuổi, như vờn, như chơi nghịch, như
dểu, như phỉ báng.
Lão Gối chạy bổ sấp bổ ngửa. Mệt đứt
hơi.
Rồi lão lấy hết sức lực hét lên một
tiếng. Mọi cử động của rối dừng phắt lại, con đang bổ chúi, con đang treo lên
giữa không trung, còn đang nằm ngửa, không gian sân khấu chết cứng như bị đóng
băng. Cả tiếng mõ cũng dừng.
Lão cười.
Lão cười cười rồi nhìn trước ngó sau
rón rén bước lại cổng ngôi biệt thự cổ....
NHỮNG CON RỐI
-Sao thế, biệt thự nhà ông,đàng hoàng
mà vào, sao hèn thế.
LÃO GỐI
-Im...Mày thì biết cái gì? Đúng là biệt
thự nhà tao, không sai, nhưng bây giờ thì không thể đàng hoàng bước vào, hiểu
chưa, đàng hoàng là thời 20, 30 tuổi kia, giờ khác rồi...
NHỮNG CON RỐI
-(Nhảy tưng tưng, lao tới giật tung
cái áo khoác già nua của lão Gối, hiện ra cái áo sơ mi khá trẻ trung và bộ tóc
húi cua) Tuổi 20,tuổi 30....(Những con rối chạy mất hút ra sau cái đồng hồ cát.
Từ trong đồng hồ cát, Kỳ Nhông bò ra, váy xống, cười, nũng nịu)
KỲ NHÔNG
-Ôi cát...cát vùi lên cả môi
em...anh....
LÃO GỐI
-(chạy tới)....Em còn nóng rực hơn cả
cát...
KỲ NHÔNG
-Anh còn gọi em là con kỳ nhông đúng
không...Kỳ Nhông nữ hoàng...Khiếp...Anh khỏe thế....
LÃO GỐI
-Đàn ông vùng cát thằng nào cũng khỏe...Xem
này...(Lão Gối bế Kỳ Nhông lên rồi cả hai cùng lăn trên cát- Rồi họ nằm xoài bên nhau)
KỲ NHÔNG
-Ba mẹ anh làm to, biệt thự to thế
kia, to nhất vùng cát này, anh sướng nhỉ...Chắc có nhiều cô gái theo đuổi...
LÃO GỐI
-Trước không nhớ, sau này không biết,
giờ là em đã...
KỲ NHÔNG
-Ơ...Anh nói thế là anh sẽ lại bỏ em
à? Anh nhìn đi, vùng cát này em đẹp nhất, đúng không?
LÃO GỐI
-Đúng
KỲ NHÔNG
-Người ta nói, em yêu anh là như bông
hoa nhài cắm bãi cứt trâu đấy...Đùa...Xấu
như ma thế, nhăn nhăn thế, người ta yêu cho là may, còn kiêu...
LÃO GỐI
-Yêu anh hay yêu cái biệt thự kia với
lại chức vụ của ba mẹ anh, hả?
KỲ NHÔNG
-Ứ ừ...Anh này...Chỉ toàn....nói đúng
thôi...Này nha, không có biệt thự kia, không có chức vụ ba mẹ anh, ma nó yêu
anh...trông người như củ khoai sùng....nay, em hỏi nhé, anh có công nhận anh
là gã trai xấu nhất vùng cát này không?
LÃO GỐI
-(Trầm ngâm) Thực ra anh chỉ là đứa con hoang...Cái ông bố ruột của anh
ngày đó có chức to như ông trời ở vùng này...Mẹ anh ngày đó đẹp và hát hay nhất
cả vùng này...Ông có chức to như ông trời ấy mê mẹ, lôi kéo mẹ, hút mẹ vào, có
chửa....Để giữ thanh danh, một gã đàn ông chăn vịt được mua chuộc làm đám cưới
với mẹ...làm cha đứa con hoang...đổi lại, lão chăn vịt được cắt cử lên lãnh đạo
thị trấn....mẹ anh cũng bắt đầu được cân nhắc, mon men vào chức tước...lại còn
được ông to như ông trời ấy tặng cho cả biệt thự này...Mỗi tối, khi ông to như
trời ấy tới biệt thự, ông chủ tịch thị trấn phải đi chơi cho thủ trưởng gặp vợ
mình...Vậy đó...năm này sang năm khác....
KỲ NHÔNG
-Anh ghét ai, ca ba người ấy, hai người
đàn ông và mẹ, anh ghét ai?
LÃO GỐI
-Lão quan to to thì già, nghỉ rồi, chết
rồi, anh ghét cái lão gọi là bố ruột ấy, hèn, chỉ vì ham biệt thự, ham chức mà
làm vật thí mạng, lại còn hóng hách, lại còn ngang ngược, cứ như chức vụ đó lão
tự gây dựng, cứ như ngôi biệt thự này lão tự gây dựng....làm sao tống cổ lão
đi...
KỲ NHÔNG
-Tống cổ lão?
LÃO GỐI.
-Đúng vậy.Em mà tống cổ lão, anh cưới
em?
KỲ NHÔNG
-Tống cổ lão...
LÃO GỐI
-Đúng vậy....
(Kỳ Nhông lao tới, ôm ghì lấy Lão Gối,
cười và gào lên “Tống cổ lão thì anh sẽ cưới em, thì anh sẽ cưới em, thì anh sẽ
cưới em...” và ghì lấy lão Gối, lăn lộn....)
HỌA SĨ
-(Ôm cái ghế mây lao ra sân khấu) Làm cái gì thế...Dừng lại...Tôi
đã thiết kế sân khấu cảnh này rất rõ, ông ngồi trên ghế này, bà ngả người ở
thành ghế này, sao cứ nhào lộn trên cát hoài vậy?
(Lão Gối và Kỳ Nhông bỏ chạy khuất)
NHỮNG CON RỐI
-(Lừ lừ xuất hiện) Mày là ai?
HỌA SĨ
-Tôi hả? Họa sĩ thiết kế sân khấu vở
này...
NHỮNG CON RỐI
-Cút
HỌA SĨ
-Ơ kìa...Cứ đùa...
NHỮNG CON RỐI
-Quá khứ không có họa sĩ họa siếc gì ở
đây cả, ở đây, lúc này chỉ là quá khứ, không có vở diễn vở diếc gì ở đây, lúc
này là quá khứ, mày chỉ là thằng hiện tại, cút....
HỌA SĨ
-Thế mày là ai?
NHỮNG CON RỐI
-Tao là quá khứ của lão Gối...Quá khứ
không có mày...đúng không? Không có mày?Đúng không? Không có mày...Cút cút
cút...
(Lao tới quật ngã chỏng chơ Họa sĩ
trên cát, hai bên vật nhau, la hét....Đèn tắt, chuyển cảnh)
Năm cái mõ nhô lên sau động cát và những
tiếng mõ.
Hết cảnh thứ nhất
Cứ thế, cát cứ chảy, dòng đời trong kịch cứ tiếp tục,
cát vun đống trắng tinh trên sàn sân khấu, nơi đó trở thành nơi chốn để các
nhân vật trốn chạy, để làm tình, để thể hiện, để chà đạp, để hát, để múa, để vạch
mặt chỉ tên, để yêu thương, để khóc, để cười, để vươn tới, để thân bại danh liệt,
để vùi chôn một kiếp người....
Cứ thế, cát cứ chảy, lấp vùi lên những tiếng mõ.
Cứ thế, cát cứ chảy, tiếng mõ luôn thúc bách, kêu gọi
sám hối.
Cứ thế, cát cứ chảy, rồi kết kịch, nhân vật chìm trong
mộ, người khóc, người cười, người đau đớn, người hạnh phúc.
Cứ thế, kết kịch, trên sân khấu, ngôi mộ cát vun tròn,
như một cái đầu, trọc lóc, mượt trong cát.
Cát trọc đầu
2
Lão Gối ( quá khứ) áo sơ mi trắng, quần
kaki, xúc chân trên cát gọi ời ời....
LÃO GỐI
-Này...Đừng trốn anh nữa...nha...em
đâu rồi...Nữ hoàng Kỳ Nhông của anh đâu rồi....
(Trên cát trắng, bộ váy áo cưới trắng
như cát. Một cánh tay Kỳ Nhông chìa lên, kéo giật, lão Gối bổ sấp xuống)
KỲ NHÔNG
-Em đây...
LÃO GỐI
-Khiếp...trắng thế, hoa cả mắt, nhìn
không ra....
KỲ NHÔNG
-Thế này là cưới nhau đúng không?
LÃO GỐI
-Nhà anh,một kẻ bị đuổi ra và một kẻ
khác bước vào...
KỲ NHÔNG
-Không đúng...Một lão già hư đốn bị
đuổi ra và một cô dâu váy trắng được bước vào...
LÃO GỐI
-Mẹ anh đã đuổi ông bố hờ của anh, nhỉ?
KỲ NHÔNG
-Không. Em đuổi.
LÃO GỐI
-Là sao?
KỲ NHÔNG
-Anh đã hứa, nếu đuổi được lão ấy ra
khỏi nhà, anh sẽ cưới em
LÃO GỐI
-Đúng rồi. Và mẹ anh đã đuổi lão
KỲ NHÔNG
-Không, em đuổi.
LÃO GỐI
-Là sao?
KỲ NHÔNG
-Ở đây, chỗ này, nhiều buổi tối, đúng chỗ này, lão ấy hẹn hò em tới và nằm
đè lên em...chỗ này...
LÃO GỐI
-Cái gì?
KỲ NHÔNG
-Một cô gái đẹp như thế này....bỗng
dưng say như điếu đổ một ông già...Bỗng dưng liếc mắt đưa tình một ông già...Bỗng
dưng dâng ngực, dâng môi, dâng thân cho một ông già...chỉ có thằng rồ mới không
vớ lấy, xồ lấy, đớp lấy, cướp lấy, nuốt lấy....(cười)
LÃO GỐI
-Cái gì?
KỲ NHÔNG
-Ăn cắp quen tay, ăn vụng quen mồm. Ăn một lần muốn ăn nữa, ăn
từ ngoài động cát ăn lấn dần vào hiên nhà, ăn lấn vào phòng khách, ăn lấn vào
giường ngủ...
LÃO GỐI
-Cái gì....ăn?
KỲ NHÔNG
-Cô gái đẹp này lại cho ông già ăn đúng thời khắc bà vợ
đi về, ăn trắng trợn, ăn tanh bành giữa ban ngày ban mặt...hết đường chối
cãi...Hai cuộc họp...Xong chức...Đuổi...Anh thì mãi học hành trên thành phố,
không biết đúng không, ở nhà, em đã đuổi cổ lão bằng những bữa ăn...đuổi rồi,
nhìn đi, trong ngôi biệt thự tráng lệ kia, chỉ còn mỗi bà mẹ anh ngồi hậm hực...lão
bị đuổi rồi...cuốn xéo rồi...
LÃO GỐI
-Nhưng hắn đã ăn em?
KỲ NHÔNG
-Anh ghen à?
LÃO GỐI
-Hắn đã ăn em?
KỲ NHÔNG
-Anh ghen à?
LÃO GỐI
-Cút cút cút...cút ngay...
KỲ NHÔNG
-Ai cút?
LÃO GỐI
-Cô cút ngay...
KỲ NHÔNG
-Ai cút? Ai cút? Ai cút?
LÃO GỐI
-Cô...Mày...Con đĩ...Con Kỳ Nhông...Cút
ngay
(Kỳ Nhông từ từ đứng lên, từ từ cởi bỏ
bộ váy cưới, từ từ gói nó lại.....)
KỲ NHÔNG
-Đời em, quen nghe những câu chửi rồi
anh ạ. Hồi bé, người ta chửi em là con hoang, là con rơi, lớn lên, người ta chửi
em là con khốn nạn, con ăn bám, lớn thêm chút nữa, người ta chửi em là con
đĩ....con kỳ nhông...quen rồi anh ạ...Nguyên do cũng do mẹ em đẹp...Rồi lại bị
một lão có chức sắc và giàu có ve vãn, ép buộc, và có chửa...Lão ve vãn nhưng lão không bao bọc, khi mẹ có chửa,
lão tống cổ mẹ đi...Mẹ có chửa, bụng mang dạ chửa...sinh em ra giữa cát...mẹ tự
đào một cái hố thế này này...sinh em
trong cái hố cát ẩm ướt thế này này...Hai mẹ con chui từ cát chui lên, sống
khốn khổ ngày này sang ngày khác...Mẹ luôn nói, mẹ căm thù lão...Mẹ luôn nói,
sau này lớn, em phải thay mẹ trả thù lão...Mẹ luôn nói, căn biệt thự lão dành
cho vợ bé của lão đáng ra là của mẹ con em, phải là của mẹ con em...Mẹ luôn
nói, em phải dành cho được căn biệt thự ấy....Mẹ chết héo khô trên cát...Em đào
hố cát bằng tay như mẹ từng đào hố cát bằng tay sinh em, giờ thì em chôn mẹ...Và
đi lang bạt...đi ở...đi làm thuê...sống khổ sống nhục nhưng vẫn đau đáu nhìn về
căn biệt thự ấy...tự hứa, phải lấy cho được căn biệt thự ấy như lời mẹ dặn, mẹ
không được ở thì đặt bàn thờ mẹ trong đó...Phải lấy cho được căn biệt thự...Nó
là của em, nó mới là của mẹ con em, anh
hiểu không, nó phải trở về tay em, căn biệt thự đó là của em...
LÃO
GỐI
-Căn biệt thự nào? Cô nói căn biệt thự
nào?
KỲ NHÔNG
-Kia
kìa,căn biệt thự đó...
LÃO GỐI
-Căn biệt thự nhà anh?
KỲ NHÔNG
-Phải...
LÃO GỐI
-Cô dám...
KỲ NHÔNG
-Em sắp lấy được rồi anh ạ...Và chúng
ta sẽ cưới nhau anh ạ...Và chúng ta sẽ đuổi tiếp mẹ anh ra khỏi nhà anh ạ...
LÃO GỐI
-Cái gì? Điên rồ...Cô dám đuổi mẹ
tôi?
KỲ NHÔNG
-Bà ấy không phải là mẹ anh đâu, anh ạ...Anh
cũng chỉ là đứa con rơi đúng nghĩa thôi anh ạ...Anh là đứa con rơi của cấp trên
của bố anh thôi anh ạ, và bố anh đã nhận bừa anh là con ruột để che giấu, giữ
thanh danh của cấp trên
bố anh thôi anh ạ...Nghĩa là anh và em
cũng chả cùng mẹ, cũng chả cùng cha, chỉ là những đứa con rơi của những kẻ háo
danh, hám tiền, háu sắc , ích kỷ và đê tiện thôi anh ạ...Em biết rõ mồn một
chuyện này anh ạ...
LÃO GỐI
-Bằng chứng? Bằng chứng của cô đâu?
KỲ NHÔNG
-Khi ông bố hờ của anh ăn ngủ với em,
lão khoe, lão lấy mẹ anh bằng một cái hợp đồng chức vụ anh ạ, lấy mẹ anh để che giấu
cho thanh danh bố ruột của anh, anh ạ, nhưng bố ruột của anh hóa ra cũng không
phải bố ruột của anh mà nhận vơ để che giấu cho cấp trên của bố ruột của anh,
anh ạ...Cuộc đời nó tròn tròn, nó góc cạnh, nó lấm lem, nó luẩn quẩn thế đấy
anh ạ....
LÃO GỐI
-Thanh danh là cái mả mẹ gì mà tởm thế...Chức
tước là cái mả mẹ gì mà độc ác thế...Họ
dành, họ cướp, họ vén, họ nâng, họ che, họ giấu....còn lại cái gì, còn lại những
đứa con rơi, đến như bố mẹ ruột mình là ai cũng không biết rõ, đến như ai thực
sự sinh mình ra cũng không biết rõ, mình chỉ là cái thùng quà, vứt qua vứt về từ
tay kẻ này sang tay kẻ khác...Mình như cái hóa đơn để thanh lý hợp đồng chuyển
nhượng thanh danh, chuyển nhượng chức vụ, chuyển nhượng tiền tài...khốn nạn...
KỲ NHÔNG
-Vâng...Khốn nạn anh nhỉ. Vì thế đến
một ngày em đuổi được mẹ anh ra khỏi nhà
thì anh đừng kêu là khốn nạn nhé anh...
LÃO GỐI
-Câm mồm...Cô không thể sống khác đi
được à? Người ta ác với cô thì cô phải sống khác đi chứ...
KỲ NHÔNG
-Không kịp nữa đâu anh ạ...Muộn rồi...Em
phải cần lấy lại ngôi nhà...Không ác không được anh ạ...
LÃO GỐI.
-Câm mồm..Tôi giết cô vì những ý nghĩ
khốn nạn đó...
KỲ NHÔNG
-Anh không giết em được đâu anh ạ...Mẹ
anh cấm anh đụng đến em đấy anh ạ...Nếu em bung bét sự thật về mẹ thì chức vụ của
mẹ cũng tan thành mây khói...Với họ, thanh danh nó hấp dẫn lắm anh ạ, không dễ
gì buông bỏ đâu anh ạ, mẹ anh muốn thăng tiến phải giữ thanh danh anh ạ, một
người đàn bà chính chuyên anh ạ, một người đàn bà dù bị người chồng phản bội vẫn
một mực kiên định vững vàng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và là tấm gương sáng
anh ạ...Tấm gương sáng thì không cho phép con mình làm điều tầm bậy được đâu
anh ạ...Với em, anh là đứa con rơi, với xã hội anh là thằng con quý tử của một
bà chức cao vọng trọng của xã hội anh ạ....
LÃO GỐI
-Dối trá.
KỲ NHÔNG
-Vâng. Dối trá anh nhỉ. Nhưng chúng
ta đang sống nhờ nó anh ạ, đang được nó
nuôi nấng và dạy dỗ anh ạ, đang được nó che chắn và bảo vệ anh ạ...Chỉ cần
chúng ta nói thật là tất cả tan thành mây khói anh ạ, là thành những đứa con
rơi không cha không mẹ, không nhà không cửa, không chốn nương thân, không nơi dựa
dẫm anh ạ...Cho nên anh và em phải hợp tác với nhau anh ạ, hai thân phận sinh
ra từ dối trá hợp tác với nhau anh ạ, thành sức mạnh để tống cổ bà mẹ dối trá của
anh ra khỏi nhà anh ạ....
LÃO GỐI
-Thôi câm mồm đi....Dối trá...Dối
trá...Dối trá....
(Họa sĩ chạy ra, tay lại cầm cái ghế
mây. NHỮNG CON RỐI nhìn thấy, lao tới, họa sĩ nhìn thấy những con rối thì vác
ghế co chân chạy. Kỳ Nhông và Lão Gối dìu nhau bước vào. Đèn tắt dần.
Năm cái mõ nhô lên sau động cát và những
tiếng mõ.
Hết cảnh 2.
Cứ thế, cát cứ chảy, dòng đời trong kịch cứ tiếp tục,
cát vun đống trắng tinh trên sàn sân khấu, nơi đó trở thành nơi chốn để các
nhân vật trốn chạy, để làm tình, để thể hiện, để chà đạp, để hát, để múa, để vạch
mặt chỉ tên, để yêu thương, để khóc, để cười, để vươn tới, để thân bại danh liệt,
để vùi chôn một kiếp người....
Cứ thế, cát cứ chảy, lấp vùi lên những tiếng mõ.
Cứ thế, cát cứ chảy, tiếng mõ luôn thúc bách, kêu gọi
sám hối.
Cứ thế, cát cứ chảy, rồi kết kịch, nhân vật chìm trong
mộ, người khóc, người cười, người đau đớn, người hạnh phúc.
Cứ thế, kết kịch, trên sân khấu, ngôi mộ cát vun tròn,
như một cái đầu, trọc lóc, mượt trong cát.
Cát trọc đầu
3
(Họa sĩ thiết kế sân khấu và NHẠC SĨ
người thiết kế âm thanh, âm nhạc ngồi
bên nhau, trên cát. Họa sĩ vẽ, nhạc sĩ cầm
trên tay máy tính nghe nhạc.)
HỌA SĨ
-Nhạc gì kỳ cục vậy
NHẠC SĨ
-Nhạc kết vở
HỌA SĨ
-Tới mức đó à, nghe thảm nhỉ
NHẠC SĨ
-Đời người, về nguyên tắc là thảm.
HỌA SĨ
-Sao yên ắng thế nhỉ?Hơi sợ rồi đây
NHẠC SĨ
-Sợ gì?
HỌA SĨ
-Biết đâu, cái thằng quá
khứ lại tới....
Một tiếng hét:Cút....
Lão Gối bay từ trên lan
can ngôi biệt thự xuống cát,úp mặt trên cát.
Họa sĩ và Nhạc sĩ vùng chạy
mất.
Lão Gối già nua, áo quần
nhăn nhúm, nằm úp mặt trên cát một lúc rồi co chân ngồi dậy, mặt mày lấm lem
cát, nhìn về ngôi biệt thự của mình. Lão giật bắn khi thấy Kỳ Nhông bước ra lan
can, váy xống lộng lẫy, cố che tuổi.
KỲ NHÔNG
-Ông chưa đi?
LÃO GỐI
-(Cười cười, hèn hèn) Khiếp, xô cái
khỏe thế, làm tôi bay phát từ lan can ra cát luôn...bay như quả bóng...khiếp...hì
hì...khỏe thế...
KỲ NHÔNG
-Lần này tôi nương tay, lần sau còn
mò tới, tôi gông cổ ông lại, chôn...
LÃO GỐI
-(Cười cười, hèn hèn) Khiếp...Tình vợ
chồng mấy chục năm, nói đuổi là đuổi sao mình...Hôm nay mình mang váy áo đẹp quá, xanh đỏ tím vàng lốm đốm màu sắc giống
kỳ nhông cát ghê...
KỲ NHÔNG
-Ông chả có gì ở ngôi nhà này mà tới...Nhớ
đấy...cút đi...
LÃO GỐI
-Nhưng mình ạ, cát mênh mông quá, trùng
điệp quá, tôi đã cố đi rồi nhưng đi mãi không biết tới đâu cả, lại quay về nhà mình...
KỲ NHÔNG
-Tôi và ông đã ra tòa, ly hôn,
tòa đã quyết....Nhờ công tôi trả nợ nần
rượu chè cờ bạc cho ông, ông đã thuận cho tôi lấy căn biệt thự này...Ông ra
đi...thỏa mãn rồi...đã ra đi thì không quay về nữa. Biệt thự này là của tôi rồi,
không còn nhà cửa gì của ông nữa, đi đi....
LÃO GỐI
-(Cười cười, gằn gằn) Mình giỏi...Mình
ủn tôi vào chơi cờ bạc...xong, mình tạo cơ hội cho mấy thằng cờ bạc nó vặt tôi,
xong, mình xin chúng nó cho tôi nợ, xong, mình lại ủn tôi vào cờ bạc, xong,
mình lại tạo cơ hội cho mấy thằng nó vặt tôi, xong, mình xin chúng nó cho tôi nợ,
xong, cuối cùng là một đống nợ, xong, mình gọi chúng nó tới nhà đòi nợ tôi, xong, mình biến tôi thành con
nợ của mình, xong, ra tòa, để khỏi bị giết vì trốn nợ, tôi phải hiến căn biệt
thự cho mình khi ly hôn...Mình giỏi nhỉ?
KỲ NHÔNG
-Tôi đã quyết lấy ngôi biệt thự này
theo ý nguyện của mẹ tôi thì tôi phải lấy...Giờ
thì ông cút đi...
LÃO GỐI
-Mình đã đuổi được ông bố hờ của tôi,
mình đã đuổi được mẹ tôi, giờ mình lại
đuổi tiếp tôi, còn lại mình và ngôi biệt thự, mình giỏi, nhỉ? Ở một mình không
sợ à?
KỲ NHÔNG
-Không...( cười) giờ thì không phải một
mình tôi ở biệt thự này...Tôi và con gái ruột của tôi...Con gái ruột của
tôi...Con gái ngọc ngà của mẹ, công chúa Cát của mẹ, ra đây trình diện nào...
CÔNG CHÚA CÁT
-Con đây mẹ...Con đây mẹ...
KỲ NHÔNG
-Ông nhận ra tiếng nói của nó không?
Tiếng Sài Gòn chính hiệu đó...Trước khi cưới ông, tôi đã phải gửi con gái tôi
vào cho người bà con trong Sài Gòn nuôi từ khi nó mới 6 tháng tuổi...
CÔNG CHÚA CÁT.
-Mẹ...lão này là ai vậy mẹ?
KỲ NHÔNG
-Là quá khứ của mẹ...
LÃO GỐI
-Mình giỏi nhỉ? Dối trá giỏi nhỉ? Hóa
ra trước khi cưới tôi, mình đã có con....Dối trá là cái mả mẹ gì mà đeo đuổi lấy tôi suốt đời thế này...
CÔNG CHÚA CÁT
-Mẹ...Con không có hiểu chi hết
KỲ NHÔNG
-Cát mênh mông thế kia làm sao mà hiểu,
lão già khúm núm thế kia làm sao mà hiểu,
quá khứ bụi bặm thế kia làm sao mà hiểu,
mẹ cũng chả hiểu...(Cười)
LÃO GỐI
(Cười cười, gằn gằn, lôi trong người
ra chai rượu) Hay trước khi chia tay, chúng mình uống với nhau chút rượu nhỉ, rượu này ngon lắm đấy mình ạ, rượu này nấu
bằng củ riềng trồng trên cát rồi ủ men đấy mình ạ, rượu này được nấu bằng thứ
nước được chắt ra ở những triền cát nóng cháy kia kìa, nước được các cồn cát ấy
vắt ra, chiết ra từng giọt, dùng nước này nấu rượu ngon lắm đấy mình...
KỲ NHÔNG
-Cút ngay với chai rượu của ông...
(Nghe văng vẳng tiếng hát)
LÃO GỐI
-Nghe có tiếng hát nhỉ...Lời bài hát
nghe quen quá nhỉ? Chứ bạc tình bạc nghĩa là bạc không tiêu...là bạc không
tiêu...là bạc không tiêu....
(lão Gối đi khuất)
CÔNG CHÚA CÁT
-Mẹ...Sự thật là thế nào?
KỲ NHÔNG
-Sự thật là từ hôm nay, con và mẹ là
chủ ngôi biệt thự này...sự thật là mẹ đã trả thù được...sự thật là mẹ đã thực
hiện lời thề với bà ngoại của con...sự thật là từ hôm nay, chúng ta sống ở
đây....trong căn biệt thự này....Sự thật là từ giờ, mẹ sẽ đưa con đi khắp vùng
để giới thiệu về công chúa Cát của mẹ....Sự thật là mẹ sẽ đưa con ra mắt nhà chồng
tương lai của con, một ông chức cao quyền trọng ở vùng này...
CÔNG CHÚA CÁT
-Và đó là những sự thật mà ông già
kia gọi tên là dối trá?
KỲ NHÔNG
-Không không không. Đồ ngu...Tất cả là sự thật, chả có sự dối trá
nào cả...Con là thật, tự do của mẹ là thật,
ngôi biệt thự này là thật, việc tống cổ lão già ươn hèn kia đi là thật, không
có sự dối trá nào cả...
CÔNG CHÚA CÁT
-Vâng...Sự thật là khi con lớn lên,mẹ nuôi con vừa khóc vừa kể rằng
mẹ là một nữ anh hùng...mẹ đã một mình một súng bắn rơi máy bay Mỹ...rồi mẹ
tình nguyện vào chiến trường...rồi mẹ hy
sinh anh dũng vì Tổ Quốc....Và suốt ngần ấy năm,con sống trong lung linh tự
hào, sang chảnh với bạn bè về một người mẹ anh hùng....sang chảnh cho tới hôm
nay, gặp mẹ, nhìn mẹ, nghe mẹ, nhìn thấy mẹ như một mụ đàn bà điêu ngoa, ác độc,
gian manh và xảo quyệt, chỉ vì lấy ngôi biệt thự này, mẹ lập mưu kế, mẹ hiến
thân, mẹ lừa lọc, mẹ xua đuổi hợp pháp những người chủ ngôi nhà này ra ngoài hoang cát...sự thật
là vậy đúng không ạ?
KỲ NHÔNG
-Ngày xưa ấy, thời mẹ 18 tuổi...Cha ruột của con là cán bộ
đoàn ngày nào cũng lên trận địa trực chiến của mẹ để tán tỉnh. Hôm ấy tiểu đội của mẹ bắn rơi một
máy bay. Máy bay cháy.
Chị em sung sướng hét khản cả giọng.
Anh ấy lao lên, chạy tới gặp mẹ, kéo tay mẹ đến ụ súng hét, em bắn đi em bắn đi. Mẹ la lên, máy bay cháy rồi, trên trời có chiếc nào nữa đâu mà bắn anh. Anh ấy ấn mẹ vào ụ súng, bóp cò đi, bóp cò đi. Mẹ bóp cò. Anh ấy lôi máy ảnh trong túi ra tách tách tách. Rồi anh ấy lại nằm ngửa ra cát, lại hét, em bắn thêm nữa đi, lại chụp ảnh tách tách tách.
Rồi anh ấy kéo tay mẹ về trụ sở uỷ ban.
Mọi người được triệu tập đến. Anh ấy nói rằng, mẹ đã tự bắn cháy máy bay. Mọi người định ớ ra cãi nhưng anh ấy trừng mắt: Tôi trực tiếp chứng kiến, trực tiếp chụp ảnh, ngày mai các báo sẽ in ảnh cô này trực tiếp bắn rơi máy bay. Tôi, với tư cách là người lãnh đạo tối cao công tác tuyên truyền của toàn huyện, tôi khẳng định như vậy. Các đồng chí quán triệt chưa?
Mọi người dạ dạ dạ.
Rồi anh ấy lôi mẹ vào phòng riêng, đọc cho mẹ viết báo cáo, rằng, với lòng căm thù sôi sục, khi máy bay đến, chị em trong tiểu đội chưa kịp chuẩn bị, tôi một mình một súng bắn rơi máy bay. Mẹ mấy lần ngượng ngùng: Không phải anh ạ. Anh ấy hét: Cô đừng cãi, cô viết đi, và học cho thuộc.
Mấy ngày liền anh ấy bám sát mẹ.
Rồi bố anh ấy là chủ tịch huyện về cũng khẳng định mẹ bắn rơi máy bay.
Ai phỏng vấn mẹ, anh ấy cũng yêu cầu mẹ nói như vậy, rằng, với lòng căm thù sôi sục, khi máy bay đến, chị em trong tiểu đội chưa kịp chuẩn bị, tôi một mình một súng bắn rơi máy bay.
Anh ấy tập trung tiểu đội của mẹ.
Anh ấy hỏi từng người:
-Ai đã bắn rơi máy bay? Các cô bắn hay cô này bắn?
Tiểu đội mím môi im lặng.
Anh ấy gầm lên:
-Sao không ai nói?
Như cái máy, các cô trong tiểu đội liến thoắng mẹ bắn, mẹ bắn.
Mẹ cùng anh ấy đi báo cáo khắp nơi.
Một trăm lần, một ngàn lần, mẹ nói chính mẹ một mình một súng bắn máy bay.
Nói đến thuộc.
Mẹ quên không nhớ đó là lời nói dối.
Mẹ rơi trong các báo cáo thành tích.
Chị em sung sướng hét khản cả giọng.
Anh ấy lao lên, chạy tới gặp mẹ, kéo tay mẹ đến ụ súng hét, em bắn đi em bắn đi. Mẹ la lên, máy bay cháy rồi, trên trời có chiếc nào nữa đâu mà bắn anh. Anh ấy ấn mẹ vào ụ súng, bóp cò đi, bóp cò đi. Mẹ bóp cò. Anh ấy lôi máy ảnh trong túi ra tách tách tách. Rồi anh ấy lại nằm ngửa ra cát, lại hét, em bắn thêm nữa đi, lại chụp ảnh tách tách tách.
Rồi anh ấy kéo tay mẹ về trụ sở uỷ ban.
Mọi người được triệu tập đến. Anh ấy nói rằng, mẹ đã tự bắn cháy máy bay. Mọi người định ớ ra cãi nhưng anh ấy trừng mắt: Tôi trực tiếp chứng kiến, trực tiếp chụp ảnh, ngày mai các báo sẽ in ảnh cô này trực tiếp bắn rơi máy bay. Tôi, với tư cách là người lãnh đạo tối cao công tác tuyên truyền của toàn huyện, tôi khẳng định như vậy. Các đồng chí quán triệt chưa?
Mọi người dạ dạ dạ.
Rồi anh ấy lôi mẹ vào phòng riêng, đọc cho mẹ viết báo cáo, rằng, với lòng căm thù sôi sục, khi máy bay đến, chị em trong tiểu đội chưa kịp chuẩn bị, tôi một mình một súng bắn rơi máy bay. Mẹ mấy lần ngượng ngùng: Không phải anh ạ. Anh ấy hét: Cô đừng cãi, cô viết đi, và học cho thuộc.
Mấy ngày liền anh ấy bám sát mẹ.
Rồi bố anh ấy là chủ tịch huyện về cũng khẳng định mẹ bắn rơi máy bay.
Ai phỏng vấn mẹ, anh ấy cũng yêu cầu mẹ nói như vậy, rằng, với lòng căm thù sôi sục, khi máy bay đến, chị em trong tiểu đội chưa kịp chuẩn bị, tôi một mình một súng bắn rơi máy bay.
Anh ấy tập trung tiểu đội của mẹ.
Anh ấy hỏi từng người:
-Ai đã bắn rơi máy bay? Các cô bắn hay cô này bắn?
Tiểu đội mím môi im lặng.
Anh ấy gầm lên:
-Sao không ai nói?
Như cái máy, các cô trong tiểu đội liến thoắng mẹ bắn, mẹ bắn.
Mẹ cùng anh ấy đi báo cáo khắp nơi.
Một trăm lần, một ngàn lần, mẹ nói chính mẹ một mình một súng bắn máy bay.
Nói đến thuộc.
Mẹ quên không nhớ đó là lời nói dối.
Mẹ rơi trong các báo cáo thành tích.
Rơi trong tay bố con.
Rơi ra con.
Còn sau đó thì bố ruột con đi nước ngoài vì có thành tích
phát hiện và bồi dưỡng một anh hùng là mẹ.
Rồi từ đó mẹ mất dấu bố con.
Rồi từ đó mẹ lại lủi thủi về nhà.
Bà ngoại con mất trong đắng cay vì bị một người đàn ông bỏ rơi
như bố con đã bỏ rơi mẹ...
Rồi từ đó mẹ vùng lên nói dối, sống nhờ dối trá, không dối
trá thì mẹ chết lâu rồi con ạ....Dối trá để đi tới cái sự thật là có con cùng
ngôi biệt thự này đấy công chúa của mẹ ạ...
CÔNG CHÚA CÁT.
-Con ghê tởm mẹ. Mẹ là vậy sao? Mẹ hợp tác với bố con để dối
trá, rồi mẹ cứ bị sự dối trá kéo trượt suốt cuộc đời vậy sao? Sự dối trá đã
nuôi dưỡng trong mẹ những thủ đoạn, những mưu đồ, những ích kỷ....Con không từ
chối mẹ là mẹ của con, con rất hạnh phúc là khác, vì con đã có mẹ, nhưng chỉ cần
thế thôi, chỉ cần biết con vẫn có mẹ, nhưng bây giờ thì con đi, con không ở
chung với mẹ trong ngôi nhà này, không bao giờ, con không chung sống với dối
trá, tuổi trẻ của con không thể trưởng thành trong dối trá...chào mẹ...con đi...
KỲ NHÔNG
-Đứng lại....
NHẠC SĨ
-( Nhảy tót lên hét) Khoan...Dừng...Diễn chậm thôi, diễn thế
nhạc theo thế nào được, nói mãi, khổ quá các bà ạ, hễ cứ tập đến chỗ này là hỏng...
KỲ NHÔNG
-(Đột ngột lao tới,
tát đánh bốp vào mặt Nhạc sĩ) Câm mồm...Đồ
khốn...Anh đã đưa tôi vào con đường dối
trá, anh đã kéo tôi lên, lên thật cao vì cái thành tích dối trá ấy, lên thật
cao, cao tới mức tôi không dám lao xuống,...cứ
thế, ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác, năm này sang năm khác,
tôi bám lấy sự dối trá để sống, để chờ cái ngày tôi đủ giàu có để ở cùng với
con gái của tôi...còn anh thì cao chạy xa bay, thỏa mãn tôi xong khi nghe tin
tôi có chửa thì anh chạy, anh lủi, anh bay, không ngó ngàng, không đoái hoài,
không hỏi han....khốn nạn...cút đi...
CÔNG CHÚA CÁT
-Mẹ...Mẹ tâm thần à? Đây là nhạc sĩ...
NHẠC SĨ
-Khoan đã...những
câu chửi của đàn bà nghe rất có giai điệu...
KỲ NHÔNG
-Con gái ạ...Mẹ biết chứ...Đây là chú nhạc sĩ...Mẹ biết
mà...Xin lỗi...Tôi ao ước được gặp người đàn ông bạc tình ấy một lần, người đàn
ông đã dẫn lối tôi trượt ngã mụ mị trong dối trá một lần, để bạt tai như thế, để
giằng xé như thế, để chửi mắng như thế...Nhưng bao nhiêu năm rồi hắn đâu? Hắn
đâu...Hắn đâu...Ai đã biến tôi thành kỳ nhông? Hả? Ai đã vẽ hoa hòe hoa sói lên
người tôi? Ai đã nhuốm đủ màu xanh đỏ tím vàng lên người tôi? Hắn đâu....(Bỏ chạy)
Công chúa Cát
lao theo: Mẹ....
HỌA SĨ
-(Lò dò bước lên
nhìn nhạc sĩ): Chưa bao giờ bị đàn bà tát
à?
NHẠC SĨ
-Chưa...
HỌA SĨ
-Tôi thì thường xuyên...
NHẠC SĨ
-Sao lại thế?
HỌA SĨ
-Đàn bà còn tát
là còn yêu....Thường xuyên...Khi đàn bà không mắng, không chửi, không tát, chỉ
im lặng bỏ đi, im lặng đóng cửa, im lặng đóng fb, đóng blogs là hết yêu...nhớ
như thế...Tát đau không?
NHẠC SĨ
-Không sao. Cái tát như một hợp âm đời...
HỌA SĨ
-Thế à...Cái tát
như một hợp âm đời...Ha ha...Nghỉ thôi, hết cảnh rồi, tắt đèn chuyển cảnh
nhá...
Năm cái mõ nhô lên sau động cát và những
tiếng mõ.
Hết cảnh 3.
Cứ thế, cát cứ chảy, dòng đời trong kịch cứ tiếp tục,
cát vun đống trắng tinh trên sàn sân khấu, nơi đó trở thành nơi chốn để các
nhân vật trốn chạy, để làm tình, để thể hiện, để chà đạp, để hát, để múa, để vạch
mặt chỉ tên, để yêu thương, để khóc, để cười, để vươn tới, để thân bại danh liệt,
để vùi chôn một kiếp người....
Cứ thế, cát cứ chảy, lấp vùi lên những tiếng mõ.
Cứ thế, cát cứ chảy, tiếng mõ luôn thúc bách, kêu gọi
sám hối.
Cứ thế, cát cứ chảy, rồi kết kịch, nhân vật chìm trong
mộ, người khóc, người cười, người đau đớn, người hạnh phúc.
Cứ thế, kết kịch, trên sân khấu, ngôi mộ cát vun tròn,
như một cái đầu, trọc lóc, mượt trong cát.
Cát trọc đầu
4
(Ở một góc triền cát, lão Gối và cô
bé bán cát. Cô bé bán cát bóc khoai cho lão Gối ăn ngon lành).
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Chỉ củ này nữa thôi nha, nha, nha
LÃO GỐI
(Cười cười) Lâu lắm mới ăn
khoai...Ngon...
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ông ở đây, trên cát, khoai thì có gì hiếm, sao không ăn?Thế lâu nay ông
ăn gì?
LÃO GỐI
-Thịt, cá, xương hầm...rồi...xương hầm,
thịt, cá...rồi...thịt, cá, xương hầm...
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Thức ăn của người giàu đấy ông ạ.
LÃO GỐI
-Đúng rồi, của người giàu
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Còn cháu, mỗi ngày xuống chợ bán cát được chút tiền, chỉ ăn
khoai là chính thôi...
LÃO GỐI
-Người vùng cát lại mua cát?
CÔ
BÉ BÁN CÁT
-Ơ...Ông hỏi lạ thế ạ...Cát có năm bảy
loại cát, cát để xây nhà, cát để đổ đường, cát để rang bắp, cát để lót đáy giếng...còn
cát của cháu nha, sạch lắm nha, lấy từ trên chót vót những đỉnh cát kia kìa ông
nha, sạch, đưa về còn rửa này, còn sàng sảy này, còn phơi phóng này, xong đóng
gói này, đây là cát để người ta cho vào lư hương trên bàn thờ ông ạ...
LÃO GỐI
-Giá bao nhiêu
một lon?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ơ...Ông hỏi lạ thế ạ...Cháu bán cát nhưng không ra giá
ông ạ...Ai mua nhiêu tiền cũng được nha, xin cũng được nha, trả bằng tiền cũng
được nha, đổi bằng khoai, bằng gạo, bằng kẹo, bằng bánh trái, bằng que kem cũng
được nha...
LÃO GỐI
-Thế mà ông không mua gì của cháu lại
còn xin khoai ăn...
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ông đói đúng không?
LÃO GỐI
-(gật gật đầu)
CÔ BÉ BÁN CÁT
-(Ngân nga) Chứ em hỏi anh nì, trong
trăm thứ dầu, dầu chi là dầu không thắp...trong
ngàn thứ bắp...bắp chi là bắp không
rang?
LÃO GỐI
-Trong vạn thứ than, than chi là than
không quạt...
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ơ...Ông biết hát ạ?
LÃO GỐI
-(Gật gật đầu)
CÔ BÉ BÁN CÁT.
-(Hát) Chứ em hỏi anh nì, trong trăm
thứ dầu, dầu chi là dầu không thắp...trong
ngàn thứ bắp...bắp chi là bắp không
rang? Trong vạn thứ than, than chi là than không quạt?Trong triệu thứ bạc, bạc
chi là bạc không tiêu?
LÃO GỐI
-Trong trăm thứ dầu, nắng dãi mưa dầu
là dầu không thắp. Trong ngàn thứ bắp, lắp
bắp mồm, lắp bắp miệng là bắp không rang. Trong vạn thứ than, than thở
thở than là than không quạt. Trong triệu thứ bạc, bạc tình bạc nghĩa là bạc
không tiêu....(lẩm bẩm) Bạc tình bạc nghĩa là bạc không tiêu...Bạc tình bạc
nghĩa là bạc không tiêu....(khóc)
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ông khóc hả
ông?
LÃO GỐI
-Không…Đâu
có…Cát bay vào mắt…
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Người lớn
quê mình thường vẫn nói dối thế, khóc thì bảo cát bay vào mắt…
LÃO GỐI
-(Cười nghèn
nghẹn) Hát câu hát này làm ông nhớ chuyện cũ thôi…chạnh lòng thôi…
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Mẹ cháu hát
hay nhất cả vùng cát này ông nha…Mẹ cháu vẫn ru cháu câu hát ấy đấy…Mà cũng chỉ hát ru mỗi câu hát ấy thôi ông ạ…Bạc tình bạc
nghĩa là bạc không tiêu…
LÃO GỐI
-Mẹ cháu đâu?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Trên kia..
LÃO GỐI
-Ở đâu?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Trên kia ạ,
trên đỉnh cát ấy ạ…Mộ mẹ cháu ở đó…
LÃO GỐI
-Bố cháu đâu?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Trên kia..
LÃO GỐI
-Ở đâu?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Trên kia ạ,
giữa trời này ạ…
LÃO GỐI
-Cháu sống với
ai?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Với cát ạ…
LÃO GỐI
-Với ai?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ngày cháu đi
bán cát, tối cháu lên trên kia, trên đỉnh cát, trên mộ mẹ, có một căn lều nhỏ ở
đó, cháu ở đó…
LÃO GỐI
-(Nhìn bàn
tay cô bé bán cát rồi chụp lấy ngắm)
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Ấy không được…Cháu
bị cụt ngón tay út đấy…Mẹ cháu cắn cho đứt đi để làm dấu đấy…
LÃO GỐI
(Như lết, như
bò tới trước mặt cô bé bán cát, cô bé bán cát lùi, lão Gối lại bò tới, lẩm bẩm)
Trong trăm thứ dầu, dầu chi là dầu không thắp…Trong ngàn thứ bắp, bắp chi là bắp
không rang…Trong vạn thứ than, than chi là than không quạt… Trong triệu thứ bạc,
bạc chi là bạc không tiêu…
CÔ BÉ BÁN CÁT
(Hét lên)
A….cứu tôi với…
Bỏ chạy.
Lão Gối úp mặt
xuống cát, nằm im như một nấm cỏ.
Cô bé bán cát
chạy thì đứng khựng lại, trước mặt là công chúa Cát tay cầm khẩu súng trường bằng
gỗ, chỉa thẳng vào mặt cô bé bán cát.
CÔNG CHÚA CÁT
-Đứng im, chạy
tao bắn…
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Chị làm cái
gì thế?
CÔNG CHÚA CÁT
-Biết tao
không?
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Nghe vùng
này đồn, chị là công chúa Cát…
CÔNG CHÚA CÁT
-Tránh ra, máy
bay đấy tránh ra, tránh ra, nằm xuống, không được ai bắn hết, để tôi bắn, pằng pằng pằng, tôi bắn để tôi thành
anh hùng, pằng pằng pằng, thành anh hùng, pằng pằng pằng…thành anh hùng…hu hu
hu….
CÔ BÉ BÁN CÁT
-Này…Chị sao thế? Sao thế? Sao lại muốn
thành anh hùng….
CÔNG CHÚA CÁT
-Sao lại muốn
thành anh hùng à? Ừ…Sao lại muốn thành anh hùng? Sao mẹ lại muốn thành anh
hùng? Để rồi nói dối một lần thì nói dối mãi, dối trá mãi…dối trá cho tới tận
bây giờ…Thành kẻ lừa lọc, thành con rối…thành con rối của chính mình…
NHỮNG CON RỐI
-Ai nhắc đến
ta vậy…đưa cái đó đây cho ta
CÔNG CHÚA CÁT
-Ông là ai?
NHỮNG CON RỐI
-Ta là những
con rối, ta là quá khứ, đưa đây ( giật khẩu súng gỗ, bẻ gãy đôi, vứt đi) đừng
nhắc tới quá khứ…vứt đi…đừng nhắc đến ta…quên đi…
HOẠ SĨ
-Ơ kìa…Chưa…Khổ
quá…Cậu chưa ra lúc này…Để cho các nhân vật của tôi nói cho hết thoại đã…Khi cậu
ra, phải ra chỗ kia kìa, trên cao…hiểu chửa?
NHỮNG CON RỐI
-Mày đang nói
với ai?
HOẠ SĨ
-Ơ kìa…Tôi là
hoạ sĩ vở diễn, tôi chỉ nhắc rằng…
NHỮNG CON RỐI
-Quá khứ chỉ có nước mắt, không có hoạ
sĩ hoạ siếc gì hết, nhớ chưa? Nhắc mãi vẫn không nhớ…Sao mày ngu thế…Cút…(Những
con rối bế xốc hoạ sĩ lên vứt vào một góc, hoạ sĩ co chân bỏ chạy…)
NHẠC SĨ
-(Lao lên)
Tuyệt vời…Cắt nhạc đúng chỗ này…Chuyển cảnh….
Hết cảnh 4.
Cứ thế, cát cứ chảy, dòng đời trong kịch cứ tiếp tục,
cát vun đống trắng tinh trên sàn sân khấu, nơi đó trở thành nơi chốn để các
nhân vật trốn chạy, để làm tình, để thể hiện, để chà đạp, để hát, để múa, để vạch
mặt chỉ tên, để yêu thương, để khóc, để cười, để vươn tới, để thân bại danh liệt,
để vùi chôn một kiếp người....
Cứ thế, cát cứ chảy, lấp vùi lên những tiếng mõ.
Cứ thế, cát cứ chảy, tiếng mõ luôn thúc bách, kêu gọi
sám hối.
Cứ thế, cát cứ chảy, rồi kết kịch, nhân vật chìm trong
mộ, người khóc, người cười, người đau đớn, người hạnh phúc.
Cứ thế, kết kịch, trên sân khấu, ngôi mộ cát vun tròn,
như một cái đầu, trọc lóc, mượt trong cát.
Cát trọc đầu
5
(Lão Gối hùng
hục tìm kiếm những con rối. Những con rối lúc ẩn chỗ này, lúc ẩn chỗ kia. Lão Gối
đuổi, giằng, níu, kéo, vật, xô, đạp, bóp cổ, giằng….Cả hai hùng hục, ầm ĩ khắp
động cát.)
LÃO GỐI
-(Ngồi trên
người những con rối, giằng tay kéo tóc, thở hổn hển) Mày….Thằng chó…Mày cứ lẳng
nhẳng bám theo tao, bám miết, tao không còn quan hệ gì với mày nữa, hiểu chứ,
cút, tan biến đi…
NHỮNG CON RỐI
-Em có ý kiến
được không ạ? Tóm lại, ý văn học là ông không cần em nữa phải không ạ? Không cần
em xuất hiện, không cần em dẫn dắt, không cần em lộ diện, không cần em hỗ trợ…
LÃO GỐI
-Tao xin mày
đấy, biến đi, biến vĩnh viễn…Đời tao khốn nạn thế đủ rồi…Đời tao làm con rối thế
đủ rồi…Đời tao dối trá thế đủ rồi, cút đi…
NHỮNG CON RỐI
-Cút bằng
cách nào ạ?
LÃO GỐI
-Mày sinh ra
từ đâu thì cút về nơi đó, buông tha tao ra…
NHỮNG CON RỐI
-Hú hú hú…Tương lai trước mặt ông thì chỉ có cát rành cát, cát trắng loá
mắt loá mày, ông nhìn kìa, cát trắng đấy, chói chang, trùng trùng điệp điệp…hiện
tại thì ông như kẻ ăn mày, không nơi nương tựa, không nhà không cửa, quá khứ
thì ông đang cưỡi lên đây, đang giằng, đang xô đạp, đang vày vò…thế thì tôi biết
chui về nơi nào…
LÃO GỐI
-Tại sao
không cho tao nhìn thấy một quá khứ trong trẻo, một quá khứ tinh khôi, sao cái
quá khứ bẩn thỉu, dối trá, lọc lừa, rối rắm cứ bám lấy…Tao xẻ thịt mày ra…Đây
này, rối rắm này, lọc lừa này, dối trá này,…đây này….vứt vứt vứt….(Lão Gối lột
hết những manh áo trên Những con rối, lột tóc, lột mặt, lột râu tóc, còn lại một
thân hình nhồng nhỗng lấm lem) Cút…cút đi…
NHỮNG CON RỐI
-Hú hú
hú….(Và lăn đi mất hút)
Những cái mõ
chùa nhô lên và tiếng mõ.
LÃO GỐI
-(Ngồi bó gối,
thở dốc, ngơ ngác, lẩm bẩm) Rõ ràng là
con bé đó chạy về hướng này…Dấu chân nó vẫn còn đây…đây này…đây nữa này…dấu
chân con bé vẫn còn đây…(Vục tay nâng niu một dấu chân rồi ngó nghiêng, nheo mắt,
che tay nhìn…) A…kia rồi…kia rồi phải không nhỉ…
(Lao nhanh về
phía trước. Người đàn bà cũng lao nhanh tới. Cả hai nhìn nhau, lườm lườm, lạnh
tanh ánh mắt, vô cảm)
KỲ NHÔNG
-Cái gì mà
đây rồi…
LÃO GỐI
-Chả có gì…Chả
thấy gì…Chả đây rồi gì hết…Chào…
KỲ NHÔNG
-Không thấy
gì hết thật chứ?
LÃO GỐI
-Có…Có thấy…Một
con kỳ nhông…Nhưng tôi chả sợ nó nữa…Thậm chí tôi có thể nướng nó trên lửa, nhấm
rượu ( cười hùng hục)
KỲ NHÔNG
-Giỏi…Ít ra
thì ông cũng đang mạnh mẽ lên đấy…đang trở lại cái kiểu nói ngang tàng, bặm trợn,
thách thức của ngày xưa…Giỏi…
LÃO GỐI
-Không cần
khen, tránh ra cho tôi đi…
KỲ NHÔNG
-Đi đâu?
LÃO GỐI
-Hừ…Cát rộng
mênh mông, muôn ngả đường, đi đâu tuỳ thích..ai cấm…
KỲ NHÔNG
-Tìm ai?
LÃO GỐI
-Hừ…Còn có
cái để tìm là còn may mắn…còn cô, có gì nữa đâu mà tìm, tránh ra…
KỲ NHÔNG
-Tôi đi tìm con
gái tôi…
LÃO GỐI
-Tôi cũng đi
tìm con gái tôi…
KỲ NHÔNG
-Ông cũng có
con gái để đi tìm sao? Không tự hào quá đấy chứ
LÃO GỐI
-Một đứa con
gái…khi sinh ra, mẹ nó đã cắn ngón tay út để làm dấu…
KỲ NHÔNG
-Cái gì? Ông
nói lại tôi nghe, mẹ nó đã cắn ngón tay út để làm dấu?
LÃO GỐI
-Phải.
KỲ NHÔNG
-Mẹ nó đâu?
LÃO GỐI
-Mẹ nó chết rồi,
mộ trên đỉnh cát kia…
KỲ NHÔNG
-(sụp xuống)
Trời ơi…
LÃO GỐI
-Làm cái gì
thế…
KỲ NHÔNG
-(Ôm ghì lấy
chân lão Gối) Trời ơi…
LÃO GỐI
-Làm cái gì
thế?
KỲ NHÔNG
-Nói rõ ra được
không ông? Con bé bao nhiêu tuổi?
LÃO GỐI
-Ngày sinh 5
tháng 5, ngày tết Đoan Ngọ
KỲ NHÔNG
-Trời ơi
LÃO GỐI
-Sinh ở
cát…trong cát…đêm ấy mưa to, sấm chớp…
KỲ NHÔNG
-Trời ơi…đừng
nói nữa…đêm đó mưa to gió lớn…sấm chớp…mẹ nó sinh ra, bọc nó trong tấm áo…rồi
ôm chạy, chạy bổ sấp bổ ngửa…chạy và chạy…và ngất xỉu…
LÃO GỐI
-Để rồi ai đó
đã nhặt được…đã mang về nuôi nấng…đã lớn khôn…
KỲ NHÔNG
-(hét lên)
Con….
LÃO GỐI
-Nó chính là
con gái tôi chứ?
KỲ NHÔNG
-Vâng
LÃO GỐI
-Cả con bé
công chúa Cát kia cũng là con gái của tôi chứ?
KỲ NHÔNG
-Vâng…
LÃO GỐI
-(Túm cổ áo Kỳ
Nhông kéo ngược lên) Tất cả đều là con ruột của tôi mà vì sao cô giấu biến đi,
vì sao cô bịa đặt con người khác, cô bỏ rơi đứa này và nuôi nấng đứa kia, rồi lại
bỏ rơi nó, rồi lại bịa đặt là con người khác?
KỲ NHÔNG
-Vâng…Em dối
trá…em khốn nạn…Em cố tình có con với anh để vu vạ cho người đàn ông khác…Vì
sao à? Vì ông ta quyền cao chức trọng…vì nếu là con của ông ta thì mới có lý do
ép ông ta trả nghĩa…ép ông ta cung phụng…Như mẹ em…như cái cách mẹ em đã làm với
bố anh…với cấp trên của bố anh…dối trá toàn tập phải không anh?
LÃO GỐI
-Để được gì?
KỲ NHÔNG
-Vâng…Em cũng
đã hỏi câu đó suốt mấy đêm qua, để được gì, khi con gái ruột cũng bỏ mình mà đi…để được gì anh nhỉ? Cả
cuộc đời làm con kỳ nhông, giành giật, lừa lọc, mưu mô, để được gì anh nhỉ?
LÃO GỐI
-Tôi bị cuốn
theo sự dối trá của cô…Tôi trở thành con rối của đời cô…Để được gì? Để được cái
gì? ( gào lên, cười như khóc) Để được cái không phải là của mình…đó là dối
trá…còn cái thực sự của mình là những đứa con thì nó đã chạy trốn, chạy trốn,
chạy trốn….
KỲ NHÔNG
-Vâng…Cái của
mình thì vứt đi, chạy trốn…để được gì bây giờ hả anh…trắng tay à?
LÃO GỐI
-Về nhà của
cô đi…Mất bao nhiêu công sức, mưu ma cô mới cướp được ngôi biệt thự kia, về mà
giữ lấy…
KỲ NHÔNG
-Không anh
ơi, em không cần gì nữa, em cần con gái em, cả hai đứa trời ạ, hãy giúp em…
LÃO GỐI
-Cô không tử
tế tới mức tôi phải giúp cô, tránh ra…
KỲ NHÔNG
-(Vùng lên)
Thế anh nghĩ anh là người tử tế sao? Anh tử tế mà anh biết thừa tôi vứt con đi
anh vẫn không đoái hoài, vì anh biết, anh chỉ có thể sống bám vào tôi, sống bám
vào những cuộc mặc cả tình ái của tôi…hết cuộc tình này sang cuộc tình khác,
anh đóng vai kẻ ngớ ngẩn, đóng vai thằng mù, thằng điếc, hưởng lộc từ những cuộc
tình của tôi…Anh say mê hưởng lộc tới độ quên cả tình cha con…Không một lời cản
ngăn tôi…Không một lần thấy nhục nhã…Bây giờ tôi mới hiểu, bao năm qua tôi tự
cao tự đại, kiêu ngạo nghĩ rằng đã dắt mũi một ông chồng đần độn, hèn kém, ngu
muội nhưng hoá ra không phải..Hoá ra anh là thằng khôn lỏi, anh lợi dụng tôi để
sống sung sướng và nhàn nhã…
LÃO GỐI
-Nói hết
chưa?
KỲ NHÔNG
-Chưa. Giờ
thì tôi nhận ra rằng, hoá ra anh biết thân biết phận mình là thằng con rơi, vô
gia cư nên cứ đóng vai tận tuỵ làm chồng, anh biết rõ người mẹ của anh là mẹ hờ
mà anh vẫn tảng lờ không nghi vấn, anh biết rõ tôi mưu ma cướp biệt thự nhà anh
mà anh vẫn ngu ngơ không can dự…Hoá ra, sau những phút giây sung sướng được ly
hôn với anh, cướp được nhà, thì hoá ra ngôi nhà đó đã được anh tiêu xài bằng từng
mớ giấy vay nợ…đây này…đây này phải không…nếu tôi không trả hết thì người ta sẽ
lấy mất nhà phải không? Và bây giờ thì mất nhà rồi…Tôi không có trả và người ta
đã lấy nhà…Hèn gì khi bị tôi đuổi ra khỏi nhà, anh đi ngay không ngoái lại…Anh
giăng bẫy kỹ quá…Tôi sập bẫy anh đau quá…Thằng khốn nạn…
LÃO GỐI
-Nghe cô
khoe, nhờ cô trả nợ rượu chè, cờ bạc cho tôi nên tôi phải chấp thuận ly hôn
nhưng ra đi trong tay trắng cơ mà..cô giỏi thế cơ mà…
KỲ NHÔNG
-Phải…Tôi tưởng
thế và đúng thế, nhưng số tiền anh nợ còn lớn hơn nhiều số tiền tôi đã trả nên
tôi mất nhà…
LÃO GỐI
-Bây giờ thì
sao?
KỲ NHÔNG
-Tôi còn gì?
Anh nhìn đi, tôi còn gì?
LÃO GỐI
-Cô hỏi tôi
sao không để tôi hỏi cô, thế thì tôi còn gì?
KỲ NHÔNG
-Không lẽ
chúng ta không còn gì sau một đời người dối trá và cướp giật?
Nghe có tiếng hét của Hoạ sĩ: Đúng rồi, đứng chỗ này, hai cô đứng chỗ
này – (Kéo tay cô gái bán cát và công chúa Cát ra)
Nghe có tiếng
của Nhạc sĩ: Nhớ chưa, nhạc kết lên chỗ này đấy, không được nhanh hơn cũng
không được chậm hơn…
Hoạ sĩ: ơ
kìa, nhìn gì nữa, bắt đầu…
Nhạc sĩ: Băm
băm băm băm băm băm băm…Vào…
HAI CÔ GÁI
CÙNG HÁT
-Trong vạn thứ
than, than thở thở than là than không quạt
Trong triệu
thứ bạc, bạc tình bạc nghĩa là bạc không tiêu…bạc tình bạc nghĩa là bạc không
tiêu…bạc tình bạc nghĩa là bạc không tiêu…
HOẠ SĨ
-Tuyệt vời…Hết
kịch.