-Khoan đã, sao đầu gối ông cứ quỵ xuống thế, phỏng vấn mà, thẳng lên chút xem...
-Phỏng vấn hả? Ừ thì thẳng...Ui giời, thẳng chưa?
-Chưa....
-Khó nhỉ? Khổ, 40 năm hoạt động, lúc nào nó cũng phải cụp xuống, bây giờ thì không thẳng gối được chú ạ, thông cảm nhé...
-Cuộc đời này, có phải ai lớn lên, trưởng thành, lên chức lên tước cũng phải quì gối như ông đâu...
-Biết...
-Nhìn đầu gối ông kìa, thảm hại, nó chà, nó xát, nó trượt, nó móp méo, hoang tàn, toanh toe, hai cái đầu gối nó còn không ra hình thù gì nữa, tính ra, cuộc đời ông phải quỳ, phải lết,phải sụp, phải chà không biết là bao nhiêu lần.Nhờ vậy mà ông chui lên mãi, nhỉ, người ta đàng hoàng thì vươn lên, vươn thẳng, ngẩng cao đầu, ông cơ hội, ông xu nịnh, ông hèn nên mặt ông thì chà xuống đất, cạp láy gấu cấp trên, còn hai đầu gối thì lươn lẹo, xê dịch, luồn, luồn, luồn, mòn hết da thịt...
-Chửi tớ thế chưa là cái gì. Thế tớ hỏi chú,loại lãnh đạo như tớ,chỉ có mỗi kinh nghiệm đánh giặc, mỗi việc cầm súng, pằng pằng pằng, sau giải phóng thì có học, nhưng đầu ốc đất sét, học sao? Hả? Ngu thì phải luồn, phải cơ hội chứ sao. Cơ hội thì phải dùng đầu gối thay trí não chứ sao? Khi mình đã lên cao, mình nói cái gì chã đúng, chã sáng, chã hay, hả? Đúng không. Tớ nhớ,hồi còn làm cấp huyện, tớ mở mồm câu nào, mấy ông cấp tỉnh đều trừng mắt mắng, nói năng gì mà lẩn thẩn thế. Tới khi tớ lên cấp tỉnh, đầu tỉnh, nói câu gì ra, cả trăm người vỗ tay ầm ầm, mà vãn là những câu như ngày xưa ở cấp huyện tớ nói. Ơ hơ.Hóa ra chức vụ quyết định lời hay ý đẹp mày ạ.Mình có chức, người ta nhắm vào chữ ký của mình, nên mình ị thối ra chúng nó cũng vỗ tay, lúc đầu thấy cũng ngượng, sau rồi quen, quen tiếng vỗ tay tán thưởng, quen với lời khen, lại tưởng mình tài…Cái đầu gối nó phải quị xuống từ khi tớ còn chức trưởng thôn, quị lên chủ tịch xã, rồi huyên, rồi tỉnh, quị mãi…Tới khi mình không cần quị ai nữa thì cái đầu gối nó mới thành ra thế này, nó không còn là cái đầu gối của mình nữa, nhìn kinh nhỉ?
-Tôi đang phỏng vấn cái đầu gối, sao ông lắm mồm thế?
-Cái đầu gối nói đấy chứ, tớ nói gì đâu. Với cái thằng cơ hội như tớ, miệng tớ, óc tớ, năng lực của tớ do hai cái đầu gối làm đại diện, hiểu chửa?
-Vâng. Hiểu.