Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Tagged Under:

ĐƯỜNG TỚI NGHỆ THUẬT.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 18:14
  • Chia sẻ bài này >


  • Mình đọc trên báo, thấy nhiều nghệ sĩ nổi tiếng kể về con đường đến nghệ thuật nghe rất mê, mê tít thò lò, rất huyền diệu, rất cao cả, rất thánh thần, rất ma mị, rất ngây ngất. Còn mình, khổ, mình và anh Lập đến với nghệ thuật rất chi là nhà quê.
    Mới đây, gặp chị T (NSND) mình nói, em thấy toàn thân thể chị từ hồi chị 20 tuổi cơ. Chị T phì cười, cái thằng, toàn nói phét. Hồi ấy mày bé tí, biết cái gì. Mình kể, em rất ham thích đi xem văn công trung ương vào Quảng Bình diễn. Hồi chiến tranh, nghe tin văn công về diễn là một sự kiện to lớn, lũ trẻ kéo nhau đến ngồi ở bãi, trên cát từ chiều để chờ. Mình cũng thế. Nhưng tới khi văn công bắt đầu diễn thì mình lại không coi diễn mà chạy tọt ra phía sau sân khấu, chạy tới cái chỗ người ta dùng vải che lại để diễn viên thay áo quần, cứ thế trườn bò vào, khoét cát, chui đầu vào trong, trố mắt, há mồm, nhìn các o văn công vào vào ra ra thay áo quần (Sau này lớn mới hiểu đó là thay phục trang)
    Thế đấy, lần nào văn công về vùng cát diễn mình cũng khoét cát coi các o thay áo quần.
    Lần nào cũng vậy.
    Có một lần nhớ mãi, có một o đang lúi húi thay váy áo gì đó chợt hét lên một tiếng, quỵ chân xuống, hoảng sợ đến mức suýt chết ngất vì tay quờ phải mặt mình, rồi lại cầm phải cái tai mình. Nghe tiếng hét, mấy anh diễn viên chạy vào, lôi cổ mình ra khỏi hố cát cho hai cái bạt tai, đau điếng.
    Hai cái bạt tai khủng khiếp đó mãi mãi theo mình vào đời, như là thông điệp lôi kéo mình theo nghệ thuật.
    Lại một lần nữa, trong khi nằm im thin thít coi các o thay áo quần, coi say, coi không dám thở, tối đó, chim mình sưng tấy, hóa ra bị kiến lửa nó cắn mà không biết. Khổ thân "em trai", vì mãi mê ngắm nghệ thuật mà sưng vù cả chim.
    Có hôm mình kéo anh Lập cùng đi coi. Anh Lập nói răng lại ra sau sân khấu, coi cái chi. Mình nói coi cái ni hay lắm. Mình đào hố cát, nói anh Lập chui vào, mình cũng chui vào bên cạnh, coi, coi, coi. Anh Lập nói, to hè, o mô cũng to. Mình gật đầu, to và đẹp. Anh Lập khẳng định, khi và chỉ khi đi văn công thì mấy thứ trên người mấy o này mới to và đẹp như thế. Tau sẽ đi văn công. Mình giơ cao tay, cho em đi văn công với. Anh Lập nhếch mép, mi ngu như bò, biết cái chi mà văn công. Mình cãi, thế anh biết văn công là cái chi? Anh Lập ưỡn ngực: Văn công là một loại động vật có vú rất đẹp. Mình thích với giải thích này.
    Sau này, đến bây giờ, mình mới hiểu, anh Lập cũng nói phét, văn công đúng là động vật có vú nhưng đẹp thì chưa chắc, có đẹp có xấu, có dài có ngắn, có vuông, có bẹt...
    Con đường đến với nghệ thuật của mình bắt đầu từ bé tí, khoét cát, coi văn công thay áo quần. Rứa đó. Rứa đó.