TẢN MẠN VỀ HAI CHỮ CƯU MANG
Mình thấy nghèn nghẹn khi nhìn thấy cảnh bà con, họ hàng, các bác, các chú
ở Hội nuôi trồng thủy sản, cả ngày hôm nay phơi mình ra giữa trời, người góp
tấm Fibro xi măng, người góp cái que, cái cộc, rồi chung tay dựng lại một chỗ ở
chắc chắn, che được mưa gió, rét mướt, làm chỗ ở tạm thời nhưng yên ổn cho gia
đình anh em Đoàn Văn Vươn. Chẳng cần chỉ thị công văn, mỗi người với đôi tay
mình, cùng trái tim yêu thương và chia sẻ, mặt cười tươi thơ thới, khát uống
nước, ăn kẹo lạc, hút thuốc lào, bốc tay ăn một nắm xôi lạc, một ngày xong chỗ
ở. Cái chỗ ở này không thể gọi là lều, không thể gọi là chòi, không thể gọi là
nhà, mà mái ấm trái tim đồng loại, mái ấm tấm lòng bà con chú bác, lúc nào và bao
giờ cũng thế, nhân dân ủ ấm, nuôi nấng, gìn giữ thật lòng hai chữ CƯU MANG.
Địa điểm làm chỗ ở mới cách xa
vị trí nhà bị phá gần 100 mét, chứng tích vẫn nguyên vẹn đấy.
Cái lều bạt được cất đi, bây
giờ chỗ ở là cọc tre, cọc gỗ vững chắc hơn và mái bằng tấm lợp Fibro xi măng
Nắm xôi đưa ra, tất cả cùng ngồi vây quanh,
nhìn ông Phó chủ tịch Hội nuôi trồng thủy sản (bác Trong người đứng ) đang cười
mãn nguyện sau khi chỗ ở đã làm xong
Giản dị đến cảm động: Những
phích trà nóng, điếu thuốc lào và những tiếng cười của nhân dân
Chỗ ở đã xong.Vẫn lá cờ đỏ ấy, niềm tin ấy,
dù bất luận điều gì xảy ra thì gia đình họ vẫn tin vào sự công bằng, tin vào lẽ
phải, tin vào nhân dân mình, niềm tin ấy còn cháy bỏng và ý nghĩa hơn nhiều cái
kết cục xử lý ai, xử lý thế nào. Mất niềm tin ấy là mất hết. Hôm nay, sau nhiều
ngày, lá cờ Tổ Quốc lại bay trên mái ấm của gia đình Đoàn Văn Vươn.
Ai cũng vui. Bà chị choàng
khăn đỏ trên đầu là Hiền, hôm nay ăn mặc hơi bị điệu và cười hơi bị nhiều.
Phút ngẫu hứng của một bác nông dân dùng than củi viết lên bức tường bị
đập vỡ. Không chỉ là anh Vươn muôn năm đâu, thưa bác, mà là nhân dân muôn năm