Tagged Under: SỰ THẬT
VỀ TIÊN LÃNG (PHẦN 2)
THƯ GỬI CÁC CHỊ
Mình nhận
được Email của một giáo viên dạy cùng trường với vợ nguyên Chủ tịch huyện Tiên
Lãng Lê Văn Hiền. Trong thư này nói rằng, suốt thời gian qua, chị ấy (vợ ông
Hiền) tinh thần suy sụp, rất buồn, người gầy đi trông thấy, đến trường trong sự
cô đơn, nhiều hôm tới trường mà không đủ sức lên lớp phải nhờ đồng nghiệp dạy
thay…
Đọc thư,
mình hiểu, tâm trạng đó của vợ ông Hiền là rất thật.
Và chắc chắn
là vợ của các quan chức dính líu đến sai phạm trong vụ cưỡng chế tại Tiên Lãng
từ thành phố Hải Phòng đến huyện Tiên Lãng, xã Vinh Quang…cũng thế thôi.
Con cái, anh
em, họ hàng của họ nữa… không ai không buồn.
Họ buồn vì
trước hết họ là nhân dân trong một gia đình quan chức đang có những sai phạm
với chính nhân dân mình.
Họ buồn vì
những hành vi, phát ngôn, hình thức kỷ luật, những lời lên án cái sai của chồng
họ, bố họ, người thân của họ từ báo chí trong nước, từ dư luận, ròng rã suốt 2
tháng trời không lúc nào ngưng nghỉ.
Chắc chắn có
nhiều và rất nhiều những cuộc nói chuyện, tâm sự, thậm chí tranh cãi, thậm chí
cả nước mắt đã rơi trong từng gia đình này.
Chắc chắn sẽ
có những câu hỏi truy vấn, bực bội, thậm chí cả lời chửi mắng trong các gia
đình này.
Chắc chắn
gia đình họ nhiều đêm thao thức.
Chắc chắn họ
đang trở nên rất khó khăn khi sinh hoạt với cộng đồng.
Họ không có
lỗi, những người thân của các vị quan chức không có lỗi, vì họ chỉ là những
người vợ, những người con, những người bạn, hoặc họ hàng thân thích.
Họ đã từng
kiêu hãnh, từng hạnh phúc, từng tay bắt mặt mừng với bà con, bạn bè, họ hàng
khi chồng họ, bố họ, em út họ được thăng quan tiến chức.
Với người
Việt, con cái, chồng con, người thân trong gia đình được thăng quan tiến chức
là một niềm kiêu hãnh.
Họ đủ tỉnh
táo để lọc qua báo chí, qua dư luận, qua những kết luận của cơ quan cấp trên,
qua kết luận của Thủ tướng, hiểu rằng chồng, bố, người thân của mình đã sai
phạm như thế nào, và thậm chí còn hiểu rõ nguyên cơ vì sao mà sai phạm.
Những ngày
này, người tới chơi nhà ít đi, việc tiếp khách cũng rụt rè hơn, cả một số
quan chức cũng rất ít khi xuất hiện ở nhà.
Không khí
trong gia đình chắc không còn những niềm vui như trước. Không còn những người
nhờ vả lui tới như trước. Không còn sự đàn đúm, thư giãn, giao lưu rộn ràng như
trước.
Sẽ không
tránh khỏi những câu hỏi vu vơ treo lên trong đêm của từng căn nhà quan chức.
Sẽ không
tránh khỏi cả sự giật mình khi nghe một tiếng chuông điện thoại, nghe một tiếng
còi hụ của xe cảnh sát, một tiếng chuông bấm.
Và chắc chắn
cũng không tránh khỏi những ” tham mưu” cơ hội tới nhà, thì thầm, tính toán, tư
vấn, sặc mùi nịnh hót.
Sẽ không
tránh khỏi những tiếng thở dài bật lên trong ngôi nhà vốn lâu nay chỉ là sự
thỏa mãn, tiếng cười, tiếng vâng dạ ngoan ngoãn.
Tâm trạng
của các chị khác lắm với tâm trạng của chị Thương, chị Hiền và người nhà anh
Vươn. Dù họ đang vướng vào lao lý, dù họ đang chịu biết bao đau đớn và mất mát,
nhưng ngày nối ngày, trên gương mặt họ, cứ ngời ngời một nụ cười, nụ cười tự
tin, nụ cười bất chấp khổ đau, nụ cười cháy sáng đứng cao hơn cả những giọt
nước mắt. Vì sao thế? Vì những người đàn bà phận mỏng và gian truân này họ tin
vào chính mình, tin vào nhân dân, tin vào công lý, tin vào chính Nhà nước, dù
sớm hay muộn, dù thế này hay thế khác, dù trong một lúc nào đó họ bất hạnh,
nhưng chính niềm tin, sự minh bạch trong trẻo của tâm hồn họ, sự thanh thản của
họ, những người nông dân, nên họ không quỵ ngã, vì nếu họ quỵ ngã thì nhân dân
nâng họ lên, những tấm lòng cộng đồng nâng họ lên, họ có thể mất cái đầm, cái
hồ, cái nhà, nhưng họ được sống trong nhân dân mình, trong cộng đồng, ai cũng
quý trọng và khâm phục ý chí, tấm lòng, sức lao động và hoàn cảnh của họ.
Xin chia sẻ
với các chị. Và mong muốn các chị hãy động viên các anh ấy, chỉ một điều thôi,
nếu không thể làm một quan chức uy tín của nhân dân thì chí ít cũng phải làm
một người đàn ông đàng hoàng, một người chồng, người cha gương mẫu. Quan chức
theo nhiệm kỳ, còn người đàn ông, người chồng, người cha có một nhiệm kỳ vô
thời hạn, nhân dân, bà con, gia đình bỏ phiếu cho họ đi suốt nhiệm kỳ vô thời
hạn này.
Muốn vậy,
các anh phải lần nữa đứng thẳng, đứng thẳng trên tư thế của một người đàn ông,
người chủ gia đình, đứng thẳng với bờ vai mạnh mẽ của người chồng, người cha mà
các chị và con cái đang tựa vào, có sai nhận sai, có lỗi nhận lỗi, đàng hoàng,
minh bạch, trong sáng, làm thế, các anh vẫn là các anh, dù đôi khi chức tước
không còn, nhưng có chức vụ nào cao cả và sang trọng hơn chức vụ của một con
người tử tế.
Chắc các chị
đồng ý như vậy.
Làm một
người tử tế, dù chỉ là người nông dân chân lấm tay bùn, nhưng giấc ngủ không
mộng mị, không còn những cơn giật mình bất chợt, không phải lén lút, không phải
chạy vạy xin xỏ dựa dẫm ai, sống như thế, sống đúng mình, đó là hạnh phúc.
Chúc các chị
sức khỏe và chúc gia đình các chị sớm vượt qua những biến động tạm thời để tiếp
tục bình yên, an lành, hưởng niềm vui sống dù rất giản dị nhưng ấm áp và thanh
thản cùng mọi người.
Đời người
ngắn ngủi, từng nụ cười, từng giấc ngủ bình yên, từng việc làm tốt đẹp dù bé
nhỏ, nhưng đó là tài sản vô giá, là ánh sáng của đời mình. Cho tới ngày chúng
ta nằm xuống mộ, thì ánh sáng cuộc đời của chúng ta vẫn cháy mãi trong lòng bè
bạn, người thân. Đó mới là một con người.