(Văn chương tí chị em nhé)
Có ai đó trong hôm nay, đứng lặng ở lan can nhà mình, treo một ánh mắt tới miền xa thẳm, tìm lại trong mơ mộng gương mặt ai đã từng ngồi bên mình thời thiếu nữ, xa xôi quá nhưng sao gần quá đỗi, ngỡ vẫn thấy vương vương trên má sợi tóc rễ tre của anh khi gương mặt anh cúi thấp, thì thầm những lời yêu thương mà chỉ có riêng chị mới nghe, nhưng thấm, nhưng đọng, nhưng in dấu mãi trong ký ức, lời hò hẹn mong manh quá, sự ràng buộc yếu ớt quá chưa đủ trói kín trái tim thiếu nữ, nhưng lâu như thế rồi sao chị vẫn không quên?
Có ai đó hôm nay chợt tủm tỉm cười, vân vê cuốn sổ tay giấy đã ố vàng, đọc lại những dòng lưu bút của chàng trai ngố, lại còn vẽ một bông hoa, lại còn vẽ một cánh chim, lại còn thả vào đó một dấu hỏi, thế thôi rồi đi, thế thôi rồi xa, thế thôi rồi không gặp lại, nhưng thời gian lại không vô tình, thời gian chỉ làm cho giấy cuốn sổ lưu bút ố vàng mà không làm cho nỗi nhớ mòn đi chút nào, vì chị vẫn nhớ cái cậu bạn ngày xửa ngày xưa nhìn rất ngố để hôm nay chị lại tủm tỉm cười.
Có ai đó đêm nay đưa ngón tay nhấn vào nút bấm, vọng lên ngân nga một bản nhạc xa, ngòn ngọt vị nhớ, ngòn ngọt vị yêu, ngòn ngọt nỗi niềm, mênh mênh mang mang một chút buồn, đăng đắng một kỉ niệm, lững lơ như đang bay bóng hình của chàng, vòng vọng tiếng nói của chàng, mặn mòi nụ hôn của chàng, dấu vết thời gian chỉ còn lại trên khóe mắt của chị ươn ướt giọt nước mắt trong vắt, trong vắt như thuở trinh nguyên thời con gái, xa lắc xa lơ đâu đó hạnh phúc tưởng như đã chạm tới rồi bay đi, đẹp như cầu vồng bảy sắc phía chân trời, nhưng xa xôi quá, ảo vọng quá, để rồi tình yêu như bong bóng, long lanh thế mà vỡ bụi tự lúc nào.
Có ai đó đêm nay choàng tay ôm lấy ngực, ôm lấy một tiếng thở dài, ôm lấy một lời trách cứ, ôm lấy một sự giận dỗi, ôm lấy một ân hận, giá như mình bao dung hơn, giá như mình mở lòng hơn, giá như mình chính chắn hơn, giá như mình dịu lòng hơn thì anh đã mãi có bên mình, để hôm nay không phải chỉ có đêm với đêm, bốn phương tám hướng chỉ có đêm với đêm, xa lắm rồi mùi mồ hôi trên da thịt anh, xa lắm rồi tiếng thở của anh, xa lắm rồi cả sự cáu giận của anh, mọi thứ đi xa mới thấy tiếc, mới thấy thiếu, mới thấy hụt hẫng, phía trước gập ghềnh, sau lưng hun hút thời gian đã vượt qua, chỉ còn đêm và đêm và thở dài, và tiếc nuối.
Có ai đó đêm nay không ngủ được, nhè nhẹ bước ra ban công nhìn trời, nhìn gió nhìn đêm, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi cho tới sáng ngày mai để nhìn thấy anh, để cầm tay anh, để được hôn anh, để được dỗi anh, để được anh áp gương mặt lên vai mình, lên ngực mình, để được líu ríu cùng anh đi phơi phới trong phút giây hạnh phúc.
Có ai đó đêm nay đi ngủ sớm, phẩy tay như quên, như bất cần, coi mọi sự vương vấn, nhớ nhung là vớ vẩn, ngủ sớm, chẳng cần, không thèm, nhưng khi giấc ngủ chưa tới thì đã bơ vơ chao người trên giường đơn như chao võng, chao trong cô đơn, chao trong buồn vắng, chao trong thèm khát, chao trong ngóng đợi, và một âm thanh tin nhắn ở máy điện thoại cũng đủ bật người vùng dậy để đọc, để đón, để hồi hộp....
Có ai đó đêm nay nâng niu làn môi mình trong bàn tay ấm, cố giữ mãi cảm giấc ấm áp, mạnh mẽ, nồng nàn của một nụ hôn vừa được gửi tặng, rưng rưng hạnh phúc, rưng rưng niềm tin, rưng rưng cảm động.
Ừ thì vài dòng gửi chị em, trúng mô thì trúng, nhân ngày quốc tế phụ nữ, rứa thôi.