Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Tagged Under: ,

HỒI ỨC CÁCH MẠNG

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 00:00
  • Chia sẻ bài này >
  • Ngồi cà phê lại nhớ thằng bạn đời, nó giờ đã nghệ sĩ nhân dân, nhưng xưa hai thằng thường rủ nhau vào đoàn nghệ thuật tán các em. Hồi ấy khổ, đỉnh cao của việc ra tay đãi gái là hai thằng đưa hai gái ra quán, một tô bún và một ổ mỳ, thế thôi là đắm đuối, thế thôi là bối rối, thế thôi là nông nổi, thế thôi là ....rồi,

    muốn mần chi lung tung lang tang là mần. Một tối đẹp trời, hai thằng lại đi tán gái. Mình và nó tán một em diễn viên mới, đẹp thôi rồi, tán chung mới vui, hai thằng đang cầm hai tay của em thì nghe em hét: Hai anh ơi, thằng nó tới. Trong thứ ánh sáng mang màu sắc tán gái, mình thấy thằng người yêu của em to cao, tay lăm lăm con dao sáng loáng. Chạy. Ui giời ơi, chạy chứ sao, định hướng tán gái hoặc là xông tới hoặc là chạy, chứ sao. Thằng bạn mình quen đường, nhoằng cái nó chạy mất tăm, còn mình chạy ngu, chạy thẳng, thấy sau lưng thằng cầm dao loang loáng đuổi theo. Mệt quá. Thôi thì đời có số, mệt thì ngồi nghỉ, ra sao thì ra. Thằng cầm dao hùng hục lao tới, trợn mắt, sao anh không chạy nữa đi, sợ hả. Mình ưỡn ngực như một chiến sĩ cách mạng kiên cường dõng dạc nói, sợ đéo gì, mệt thì giải lao thôi, chứ sao. Sau vài câu đối thoại liên quan đến chủ đề đánh ghen, nó kéo mình vào quán uống rượu, tâm sự, tâm sự, tâm sự, nói các anh nổi tiếng thế, đừng dành của em nhé, cô ấy không dám từ chối em vì sợ em thất tình tự tử, em không tài cán gì, chỉ giỏi tự tử thôi , các anh dành là em mất. Hứa hẹn. Hứa hẹn. Hứa hẹn. Xong mình hỏi, lần sau mày đừng cầm dao đuổi người thế, kinh lắm. Nó bảo, anh coi, đây là dao gỗ đạo cụ em lấy ở đoàn anh ạ, anh ạ, anh ạ. Úi giời. Rứa đó. Mình hất mặt, tao mà biết dao đạo cụ, tao không bao giờ bỏ chạy, đang tán gái mà bỏ chạy là hèn, đúng không mày, tiên sư con dao đạo cụ, sao giống thế không biết.