Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Tagged Under:

BẮT PHI CÔNG

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 18:06
  • Chia sẻ bài này >


  • Tụi con nít như mình hồi chiến tranh lấy việc đi coi máy bay ném bom, đếm từng quả bom máy bay Mỹ thả xuống là trò chơi. Hễ có máy bay thả bom là chạy tót lên hầm, ngó, đếm, đếm cho tới khi nghe nổ oàng cái mới chịu nằm.
    Sướng nhất là thỉnh thoảng máy bay cháy, xuất hiện giữa trời xanh thằng phi công Mỹ nhảy dù. Con nít cả xóm vùng chạy theo cái dù treo lơ lửng. Dân quân cũng vác súng đuổi theo dù phi công Mỹ. Các chị các mẹ cũng vác đòn gánh, rựa, cuốc, xẻng đuổi theo phi công Mỹ.


    Mà trời đất ơi, ngó thế thôi, còn xa cái dù mới rơi xuống đất. Lũ con nít chạy vượt từ động cát này qua động cát khác bở hơi tai.
    Ròi cũng tới chỗ thằng phi công Mỹ rơi.
    Chưa lúc nào lũ con nít như mình thấy một thằng người to béo khủng như vậy. Nhìn hai bắp chân của nó như cột đình, kinh. Cái mặt bén lửa hay vết bỏng gì đó, mỡ chảy ra thành dòng. Thằng phi công sợ hãi, nhớn nhác nhìn mọi người, những ánh mắt rực lên vì căm thù.
    Mấy mẹ, mấy chị hôm qua nhà bị bom, chồng chết, con chết, khăn tang trắng trên đầu, gằm gằm vác rựa, đòn gánh lao tới, dân quân xã phải khó nhọc lắm mới giữ họ lại được. Các mẹ, các chị khóc, gào lên chửi.
    Một bác dân quân dõng dạc cầm sổ tay hỏi cung thằng phi công:
    -Mạ mi tên chi? ( Mẹ mày tên gì?)
    Không nói.
    -Bọ mi tên chi? ( Bố mày tên gì?)
    Không nói.
    -Mi quê ở làng mô mà dám tới đây thả bom, giết chết bà con?
    -Đồ con cái không ai dáy ( con cái không ai dạy).
    Không nói.
    Do ở xa, đành phải giữ thằng phi công trong hầm rồi mới giao cho huyện.
    Sẩm tối, mấy mẹ mấy chị đầu vẫn quấn khăn tang, bước qua, ngó ngó thằng phi công đang ngồi khóc trong góc hầm, hỏi anh dân quân gác:
    -Răng hắn khóc rứa?
    -Nó nhớ nhà chi nữa?
    -Cho hắn ăn chi chưa?
    -Chưa.
    Mấy bà mấy chị kéo lên nói với nhau:
    -Chừ ri...Hắn ném bom giết người nhà mình, tội đó nhà nước trị, chừ hắn khóc, e nhớ nhà, e đói, nấu cho hắn bát cháo cho nó ăn. Bà con thấy được không?
    -Được.
    Lát sau, người đàn bà đầu quấn khăn tang, cầm bát cháo cá, ngồi bên thằng phi công, vừa đút cháo cho nó ăn vừa khóc vừa kể lễ:
    -Răng mi giết con tau? Răng mi giết chồng tau? Mi ác rứa mà tau phải cho mi ăn để mi về nhà, mi hiểu không?
    Thằng phi công lắp bắp nói một tràng tiếng Anh.
    Bà mẹ cáu:
    -Thôi ăn đi, nói tiếng Việt còn không biết nói mà dám bay trên trời, đồ ngu.