Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Tagged Under:

XÓM GIỀNG VĨ ĐẠI.

By: Unknown On: 16:50
  • Chia sẻ bài này >

  • Trước, xửa xưa, gọi là xóm sét đánh.
    Hai mươi năm nay gọi là xóm bà Toác.
    Không có nỗi cực nào lại vinh dự tự hào được ở cạnh nhà một con mụ ngoa ngoắt, chửi xoen xoét suốt ngày.
    Xóm này lại hay bị mất gà,có thể do trộm, nhưng cơ bản là do chó nhà người ta đuổi, cắn, bắt.
    Mụ Toác lại nuôi nhiều gà.
    Nuôi nhiều gà thì bị mất nhiều.


    Mỗi lần bị mất một con gà, mụ Toác vén quần tận háng, chửi xa chửi gần, chửi trên chửi dưới suốt ngày suốt đêm, hàng xóm bất an, ăn ngủ không yên, mệt mỏi, nghiến răng chịu trận.
    Rồi một ngày đẹp trời.
    Có một lão bạn về xóm chơi, nghe bà con kể kể sự tình đau đớn, lão nói, gì chứ trị bệnh chửi thì lão trị được.
    Tối đó nhà mụ Toác lại mất gà.
    Tối đó, cả xóm không thể ngồi yên xem ti vi vì tiếng chửi của mụ Toác.
    Tối đó, lão bạn ra tay trừng trị.
    Mụ Toác chửi một thôi một hồi vừa quay mông vào nhà tợp ngụm nước thì lão bạn sấn sổ đứng trước cửa:
    -Tôi nói cho chị biết, tôi ở thành phố về chơi, chị chửi thế hóa ra chị nghi tôi ăn cắp gà của chị....Chị vừa phải thôi nhé, chị có dám chửi tay đôi với tôi không hả? Cứ cho là tôi ăn cắp gà của chị đấy, chị làm gì tôi?
    Mụ Toác vừa ngậm cốc nước, chưa uống, nghe có người lạ chửi lại mình thì xông ra, vén quần tận háng, chửi một thôi một hồi. Lão bạn đánh bài chuồn.
    Tới khi mụ Toác quay mông vào nhà, định tợp ngụm nước nghỉ lấy sức thì lão bạn lại sấn sổ xô tới ngõ:
    -Tiên sư con mụ lắm mồm, mụ dám chửi cả xã, cả làng ăn cắp gà của mụ sao? Mụ bạo mồm bạo miệng thì mụ ra đây chửi với tôi, tiên sư con mụ lắm mồm.
    Mụ Toác vừa ngậm cốc nước, chưa uống, nghe có người lạ chửi lại mình thì xông ra, vén quần tận háng, chửi một thôi một hồi. Lão bạn đánh bài chuồn.
    Tới khi mụ Toác quay mông vào nhà, định tợp ngụm nước nghỉ lấy sức thì lão bạn lại sấn sổ xô tới ngõ:
    -Tiên sư con mụ kia, có giỏi ra chửi tay đôi với tôi...
    Cứ thế, hàng chục lần đến khuya thì tiếng mụ Toác không mở ra được nữa, mụ ra đứng vén quần, nhưng miệng chỉ khào khào, khào khào. Lúc đó lão bạn xô tới, áp sát mụ, lại chửi với mụ, mụ chỉ đáp được khào khào khào. Bà con trong xóm vây tới, vỗ tay ầm ĩ.
    Từ đó, mụ Toác hết toác.
    Từ đó,xóm giềng yên ổn.
    Từ đó xóm giềng vĩ đại.
    Từ đó, hết chuyện.