Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Tagged Under:

ĐỀ CƯƠNG.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 18:25
  • Chia sẻ bài này >


  • Hồi ấy ( tức là vẫn hồi ký cách mạng) anh Thuận là người cưới vợ rất muộn. Khi anh ấy cưới vợ, tóc đã hoa hoa râm, nhưng vợ anh thì to béo, to béo, rất to béo.
    Anh ấy còn làm thơ.
    Sau khi cưới vợ, sau đêm tân hôn, mình và anh em văn nghệ kéo tới thăm ( ý văn học là uống xái bia, rượu sót lại đám cưới- hi hi- hồi ấy nghèo xơ).
    Thấy anh Thuận ngồi ở hiên nhà, nước mắt giàn dụa.
    Bọn mình chạy tới:
    -Răng anh? Răng khóc?Hôm qua anh còn ngâm thơ tình mà.
    Anh Thuận lau nước mắt, rầu rầu nói:
    -Tao mà biết cưới vợ, ngủ với đàn bà sướng như thế này thì tau cưới từ thời 20 tuổi.
    Cả bọn cười ồ ồ.
    Một thời gian sau, thấy anh Thuận không được vui.
    Anh em lại kéo tới, chia sẻ,chia sẻ, chia sẻ.
    Anh Thuận nói:
    -Không có chi. Thôi thì chấp nhận làm đề cương cũng được chúng mày ạ.
    Mình hỏi:
    -Anh đang viết trường ca?
    Anh Thuận trợn mắt:
    -Trường ca cái chi...Bi kịch là lấy vợ béo. Nàng to như thế, tao gầy gò như thế, mà chúng mày tưởng tượng xem,nàng to thì cái chi trên người cũng to. Tao nằm lên cứ như trẻ con nằm trên phao bơi, không vào tới đâu hết. To như rứa thì mần chi được nàng. Vì thế, sau mỗi lần " chiến đấu", nàng lại thì thầm: Anh sao thế, em đã thấy chi đâu. Tao sĩ quá, nói, là anh đề cương thôi. Nàng nói, đề cương mãi rồi, tối nào cũng đề cương là răng anh? Tao bực quá, là răng nữa, là do TO, to như thế thì người ta chỉ mần đề cương chứ biết mần cái chi.