Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Tagged Under:

VỀ TIÊN LÃNG ( PHẦN 1)

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 01:27
  • Chia sẻ bài này >
  • THÂN NHÂN ANH VƯƠN ĐANG SỐNG THẾ NÀO?
    Tháng Một 16, 2012

    Chị Thương vợ anh Vươn, chị Hiền vợ  anh Quý, giờ chỉ còn tay trắng, ở nhờ, không đồ đạc, không tư trang  ( Ảnh chụp lúc 16 giờ ngày 16/1/2011)
    Mãi tranh luận, tìm kiến chứng cứ, hành vi về những sai phạm của chính quyền huyện Tiên Lãng, đôi khi chúng ta lại không lưu tâm đến số phận thân nhân của gia đình anh Vươn, anh Quý hiện đang tạm giam.
    Vợ của anh Vươn và vợ anh Quý sau khi bị bắt được mấy ngày thì người ta thả về. Hiện hai chị đang sống nhờ nhà người thân của mình là anh Thoại ở xã Tiên Hưng, huyện Tiên Lãng. Các chị hiện giờ đều yếu, phần vì lo lắng, phần vì bơ vơ, nhà cửa tan nát, đồ đạc áo quần số thì bị mất, số thì bị nát trong vụ cưỡng chế, tư trang gia đình không còn gì nữa. Hàng ngày ăn nhờ sống nhờ, tương lai mờ mịt, cuộc sống muôn bề bế tắc, chồng thì không biết rồi sẽ ra sao. Nhìn gương mặt hai người đàn bà cũng có thể thấy họ bi thương đến thế nào.háu Đoàn Xuân Quỳnh, con vợ chồng anh Vươn đang học lớp 11B7 trường trung học phổ thông Tiên Lãng. Ban giám hiệu và cô giáo chủ nhiệm Vũ Thị Nguyệt cho biết: Em Quỳnh học lớp 11B7, là một học sinh ngoan ngoãn, lễ phép, là lớp phó học tập. Xếp loại học kỳ I là Học sinh tiên tiến. Từ hôm xảy ra sự việc bị bắt và được cho về, thứ 5 tuần trước em đã đi học trở lại. Được các thầy cô, bạn bè, thầy cô động viên, sáng nay sinh hoạt đầu giờ, lớp đã mua quà tặng và các bạn ủng hộ riêng bằng tiền mặt là 300.000 đ.
    Còn 2 con của anh Vươn và anh Quý là cháu Đoàn Văn Hải học lớp 2A3 và Đoàn Văn Hiếu học lớp 3A3, mấy hôm mẹ bị bắt có người nhà chở đi học. Từ hôm mẹ về thì mẹ chở đi học, nghe nói cả hai cháu và các mẹ đều ở nhờ nhà người thân ở Tiên Hưng. Ban giám hiệu cũng đã trích quỹ để tặng mỗi cháu 100.000 đ. Cô hiệu trưởng Nguyễn Thị Thủy cho biết như vậy.

    Cám ơn cái tình, cái nghĩa, tình thương yêu của giáo viên và học sinh đã chia sẻ khó khăn với gia đình anh Vươn, anh Quý. Một miếng khi đói bằng gói khi no.
    Tình hình ở xã Vinh Quang vẫn rất nóng. Nhiều người dân lo sợ không dám tiếp xúc với báo chí. Ngay cả cán bộ cốt cán xã về hưu, trước đó có những trả lời rất mạnh mẽ  với báo chí về quan điểm và nhận thức của mình về vụ cưỡng chế, nay thì lo lắng, họ nói, nếu thấy báo chí đến nhà là ngay lập tức có cán bộ thôn, xã hoặc bộ đội biên phòng tới ngay.
    Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?
    Nếu lãnh đạo huyện không sai, như họ từng tuyên bố trong các cuộc họp báo là không sai thì việc gì phải khiếp sợ báo chí đến thế, việc gì phải trấn áp dân thông tin đến thế?
    Thành ủy Hải Phòng biết điều này chưa? Chắc phải biết chứ?
    Chẳng nhẽ Đại tướng Lê Đức Anh biết, trung tướng Nguyễn Quốc Thước biết, nhân dân cả nước biết, báo chí biết, mà lãnh đạo Hải Phòng không biết?
    Hay chính họ cũng đồng tình ngăn cản báo chí tác nghiệp, sợ cái sảy nảy cái ung, từ chuyện cưỡng chế ra nhiều chuyện nữa, tỷ như đã xảy ra chuyện gian dối lý lịch đảng của Lê Văn Hiền và có dấu hiệu bao che của Ban tổ chức Thành ủy.
    Các đảng viên trung kiên, những người dân lương thiện và trung thực, bằng nhiều cách tiếp cận vẫn tìm đến các nhà báo để cung cấp thông tin, nhiều thông tin chính xác.
    Chúng tôi phải tiếp tục viết nữa, đi nữa, tìm thêm nữa những thông tin ở Tiên Lãng, chỉ để làm đúng như lời Bác Hồ đã dạy: Cái gì có lợi cho dân thì làm.