1.
Hình như mây Sa Pa trắng nhất. Tôi tin thế. Tôi đã ngồi hàng giờ bên cửa sổ khách sạn, kiên nhẫn nhìn mây trắng vần vũ kín mít cả một khoảng trời, trắng tinh khiết, trắng lạnh, tựa như trời đang phơi mây trên lớp lớp đỉnh núi, rồi chợt mây dãn ra, òa lên một vòm nắng đỏ, mặt trời khi ấy chẳng khác gì lòng đỏ trứng gà, cùng với đó là tiếng sáo Mông ở đâu như từ mây trắng vọng xuống, từ chân núi vọng lên, từ khe suối vọng về hay từ trong ánh mắt em long lanh bật ra, tiếng sáo Mông thả từng giai điệu trên những đám mây trắng xốp ấy, nghe không từ tai mà từ tim, ngọt và say, mềm và đau cứa, tiếng sáo như làn gió của hồi ức, lần giở những kỷ niệm, những suy tư, những khắc khoải, những mong nhớ không hình thù, không rõ nét, mơn man mơn man, bay là là trong mắt, trong trí, nhẹ nhưng vấn vít như mây...
2.
Như bàn tay khổng lồ vô hình nào đó kéo mây dạt về hai phía, để lộ một khoảng trời xanh biếc,xanh như không thể xanh hơn, xanh trong vắt, tinh khôi, đẩy mắt nhìn xa thăm thẳm, đẹp đến thắt lòng, cái đẹp không huyên náo, không ồn ào, khoảng trời xanh Sa Pa sau lớp lớp mây trắng đẹp tới độ chết lặng mắt nhìn, tới độ nếu có thể đánh đổi mọi thứ để lấy một chút khoảng trời xanh biếc này thì chả ai tiếc, đẹp tới độ màu trời bỗng trở nên một sắc màu đặc biệt mà chỉ có trời đất Sa Pa mới có thể pha phối nên được, nó xanh lắm, xanh mát lành, đẩy mắt ta vòng vọng nhìn rất xa, như lên tới thiên đường, và trong cái khoảng trời khổng lồ màu xanh biếc ấy, chợt vang lên tiếng chuông nhà thờ, ngỡ như màu xanh biếc ấy là một vòm chuông khổng lồ treo giữa không trung....
3.
Tôi vẫn thích ngồi một mình trên phiến đá ven đường, ngắm những bàn chân người Sa Pa đi bộ. Họ đi ra từ mây, bàn chân vương vướng một chút mây trắng, vương vướng một chút màu đất núi, bàn chân vương vướng vài chiếc lá rừng, những bàn chân đặt trên đất rất nhẹ, nhẹ như mây, dù họ đang gùi, đang thồ, đang vác nặng. Tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng dồn về thị trấn trong phiên chợ, đi từ sáng sớm, tiếng bàn chân như nhịp thở Sa Pa, như nhịp vỗ tay, như nhịp nhảy, như tiếng thở của núi, những bàn chân như vết màu của người vẽ tranh, vẽ trên đất Sa Pa những nhịp sống thuần chất, những dấu chân nối nhau in rõ trên đường đất ẩm chồng chồng lớp lớp như những ký tự của đất trời Sa Pa, từng ngày từng ngày viết lên ở vùng đất này nhật ký sống của người Sa Pa, nhật ký của mây, của gió, của ánh nắng, của nương rẫy. Tôi sà vào phiên chợ, ngắm, nhìn, cảm, và chợt nhận ra, ơ, hình như bà con các dân tộc Sa Pa, Lào Cai không phải xuống chợ là để mua để bán, hình như là không hẳn thế, nhỉ, mà phiên chợ là cách để người ta khoe về mình, về nhà mình, về công việc, sở thích của mình thôi: Khoe con heo cắp nách bụ bẫm ngơ ngác nhìn, khoe cặp gà trống, khoe cái váy mới với muôn vàn đường kim sợi chỉ thêu thùa bằng những đôi tay như phép thuật, khoe cả tiếng hát, cả tiếng cười, khoe cả ánh mắt đôi khi như thảng thốt tìm bạn tình....Cũng như Sa Pa vậy, không phải là mây núi giăng ngày đêm như thế mà Sa Pa đang khoe mây trắng, mỗi ngày mấy bận khoe mây trắng, mây trắng như là sản vật của tạo hóa tặng cho vùng đất này, hàng ngày trời mang mây ra phơi giăng trên núi rồi lại thu vào, hôm sau lại mang ra khoe giăng như thế, nếu không có mây trắng đẹp đến thế liệu có thành một Sa Pa?
4.
Hãy lên một đỉnh núi thật cao, sáng sớm, và chọn một vị trí thật đắc địa, có thể bao quát cho hết thung lũng thị trấn Sa Pa. Rồi bạn hãy tự tại ngồi đợi, thật kiên nhẫn, như tôi đã từng ngồi kiên nhẫn hàng giờ, sương ướt đẫm cả áo, kệ, đợi thôi, cuộc đời cần phải biết đợi, cuộc đời đẹp là nhờ vào những khoảnh khắc chờ đợi, cuộc đời thú vị là nhờ vào cảm xúc của sự chờ đợi....tôi chờ đợi phút giây mây tan ở Sa Pa. Thị trấn Sa Pa bắt đầu một ngày mới là mây trắng, mây trắng võng xuống, che kín đáo cả thị trấn, chỉ có một màu trắng mềm. Rồi khi mặt trời bắt đầu rạng, vùng mây trắng khổng lồ bắt đầu dãn ra, bắt đầu là những chòm lá thông già, bắt đầu là tháp chuông nhà thờ, bắt đầu là những mái ngói khu biệt thư, rồi bắt đầu là những ngả đường ngang dọc, cuối cùng là những con ngựa thồ hàng, những bóng người ẩn hiện, mây trắng chầm chậm tan đi để lộ thiên một thị trấn Sa Pa lúc nào cũng đang e ấp, lúc nào cũng đang ngơ ngác, lúc nào cũng như mơ ngủ, cái đẹp Sa Pa rất tĩnh, rất sâu lắng, như những nét vẽ mờ trên lụa, như một nốt nhạc trầm âm nhưng ngân xa...
5.
Sa Pa lúc nào cũng lành lạnh, cái lạnh rất nhẹ, ngọt ngào, đủ cho anh phải nắm lấy tay em lấy cớ tìm hơi ấm, đủ cho ánh mắt em nhìn ướt mềm như mây, đủ cho mái tóc em vướng vào bên vai tôi đẫm sương, đủ cho một cử chỉ choàng cái khăn mỏng lên vai nhau...Cái lạnh tạo cơ hội cho bếp lửa thêm đỏ rực, xiên thịt nướng trên lò than, chén rượu rót đầy, chạm cốc uống và bắt tay, anh muốn bắt tay em thật nhiều- với anh bắt tay là cơ hội để thêm một lần công khai nắm tay em thôi, và để được thế anh lại phải cạn chén, rượu chưa say mà mắt đã say, ừ thì giả vờ say chút chút đã sao, để có cớ nhích lại gần em hơn, có cớ nắm tay em lâu hơn, có cớ tìm mắt em nhiều hơn và có cớ để hát theo em, tiếng hát chìm nổi như con thuyền lướt trên mây, bồng bềnh, bồng bềnh, rồi lại đưa cốc rượu lên, ánh lửa lấp lánh trên môi em cùng với những giọt rượu hình như được chắt góp ra từ mây trắng.
6.
Em vẫn nói, anh có cần gì ở Sa Pa cho tết?
Tôi nói, cần một chút mây trắng Sa Pa.
Làm sao gửi được mây, thì tôi ngồi viết về mây Sa Pa, rứa thôi.