Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Tagged Under:

KURT, TÔI NHỚ ÔNG.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 20:04
  • Chia sẻ bài này >
  • Hôm nay, tôi và bạn tôi ở Phan Thiết đã làm ông bà bất ngờ, tặng hoa và bánh sinh nhật cho vợ ông- cô Sang.

    Hôm nay, tôi cùng cô Sang về Phan Rí Cửa trả nợ tiền mua gạch, xi măng và mua thêm gạch và xi măng cho vợ chồng ông, vẫn chưa hết tiền, nhưng tôi giữ lại cho một kế hoạch khác giúp ông.
    Hôm nay, nhiều đoàn đến thăm ông, xe từ Đà Lạt xuống, Phan Thiết ra, Sài Gòn ra, Nha Trang vào, và nhiều nhóm thanh niên ghé nhà, mấy hôm nay ông nhún vai nói: Nhiều khách quá, chưa bao giờ nhà ông nhiều khách tới thăm như thế.
    Chia tay, Kurt giang rộng tay nhìn tôi, mắt ông hiền quá, ông nói đi nói lại: Vinh, hẹn gặp lại...Vinh hẹn gặp lại...Vinh, hẹn gặp lại...
    Kurt, tôi nhớ ông.
    Tôi mang ơn ông, Kurt, ông đã tiếp cho tôi năng lượng sống, ông cho tôi hiểu một điều giản dị, cuộc sống đẹp lắm, đáng sống lắm, đáng để yêu thương lắm, đáng để bao dung lắm, đáng để trân trọng, giữ gìn và thương mến.
    Kurt, ông đã cho tôi hiểu ý nghĩa to lớn về định nghĩa tình yêu, đơn giản quá phải không, rằng, là phải cháy hết, cháy hết cho người mình yêu thương.
    Kurt, ông đã cho tôi bài học về kỹ năng sống của một con người, kỹ năng sống của một thằng đàn ông, kỹ năng sống của một người chồng, kỹ năng sống của một trụ cột gia đình, rằng, bất cứ hoàn cảnh nào, ý chí, đôi tay, trái tim, sức vóc, bờ vai của người đàn ông luôn là một giàn thép vững chãi, gánh hết gian nan, đối diện với khó khăn, tổ chức trong khả năng có thể cuộc sống cho người mình yêu thương, không lùi bước, không bó tay, luôn hướng tới ngày mai, ngày mai, ngày mai…
    Kurt, ông cho tôi năng lượng của lòng bao dung, lòng bao dung có thể bào mòn sự đố kỵ, thù hằn, hiềm khích, làm thay đổi nhận thức của kẻ xấu và cho ta giấc ngủ ngon lành ngay trên nước mắt.
    Kurt, ông đã kể cho tôi nghe nhiều hơn những gì tôi đã viết ra, ông đã khóc cùng tôi, ông nói lần đầu tiên ông khóc, nhưng đó lần khóc duy nhất để chia sẻ, để thông cảm, để tin cậy, tôi hứa không viết về những giọt nước mắt của ông, tôi hứa, chỉ viết về tiếng cười của ông, vì cuối cùng, chính tiếng cười mới là con tàu đưa chúng ta về đích.
    Kurt, tôi thương ông, quặn lòng, đêm đêm, đêm đêm, ông nhớ quê hương, gia đình ở Đan Mạch, bên đó cuộc sống văn minh, cuộc sống sạch, nhưng ông đã nén lòng để cùng vun vén hạnh phúc với người đàn bà Việt, ông chấp nhận sống với bao hỉ nộ ái ố, ông chấp nhận tơi tả trong cuộc đời nhiều bấn loạn, ông chấp nhận vì ông yêu vợ ông, ông yêu mảnh đất Việt mà ông đã gắn bó, đã say đắm, đã si mê, đã đổ cả mồ hôi, nước mắt suốt mấy chục năm qua, ông ở đây, như ông nói, chết ở đây, như ông nói, chôn ở trong lòng đất Việt, như ông nói.
    Kurt, tôi biết mấy ngày nay ông vừa vui vừa bấn lòng, vui vì nhiều người tới thăm, chia sẻ, buồn vì vẫn còn những câu căn vặn, vẫn còn những ánh mắt truy xét, vốn là thói đời, thói đời của ai đó muốn tới thăm vợ chồng ông không phải bằng trái tim mà lòng đố kị, muốn cố tìm cái gì đó, một cái gì đó để hoặc là vùi dập hình ảnh đẹp của vợ chồng ông hoặc có cớ để mắng chửi chính quyền, nhưng niềm lạc quan bát ngát và tâm hồn trong trẻo của vợ chồng đã nhanh chóng đánh bạt đi ngọn gió trái mùa.
    Kurt, tạm biệt ông và như đã hứa, tôi sẽ quay lại với vợ chồng ông.
    Kurt, tôi đã nhờ các bạn của tôi hỗ trợ để ông bà nhanh chóng ổn định cuộc sống.
    Kurt, tôi nhớ ông.
    Cô Sang, chào cô, mong cô như thế, trong veo bên ông, chăm sóc ông, luôn là mái che ấm áp cho cuộc đời ông, những năm tháng cuối đời.
    Kurt, tôi chào cả những đàn chim sẻ ríu rít của ông; chào cả 600 cây xanh ông đã trồng hàng năm trời trên cát và chắt chiu từng giọt nước để tưới tắm, nâng niu từng cái lá xanh; chào những ngôi nhà nhỏ bé xinh xinh theo kiểu Đan Mạch- mà ông xây dựng chỉ là đỡ nhớ quê nhà; chào cả đàn mèo con, những chú cún nhỏ mà phải gọi chúng bằng tiếng Đan Mạch thì chúng mới chạy tới, ông coi chúng như những đứa con; chào đàn gà ông, cả khu vườn cát trắng, chào cả giọt mồ hôi hàng ngày trên cơ thể của một ông già gần 80 tuổi, chào những nụ hôn hàng ngày ông dành cho vợ mình.
    Kurt, cho tôi khóc một chút được không?
    Kurt, tôi nhớ ông quá.









     


    22 lượt chia sẻThích