Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Tagged Under:

CÁT TRỌC ĐẦU (Phần 3)

By: Unknown On: 15:48
  • Chia sẻ bài này >
  • 14
    ĐÊM
    -Đêm nay của chị nhé, em sang lán khác đây.
    Nụ nói nhỏ vào tai Xuân rồi chạy mất hút.
    Xuân lúng túng nhìn theo Nụ rồi nhìn Dũng:
    -Kệ nó anh ạ…
    Dũng bước lập bập ở cửa lán rồi dừng:
    -Hay anh đưa em ra xe?
    -Ra xe anh? Ngồi trong capin?
    -Ừ…Vì anh quen ngồi trong đó em ạ…thế thôi mà…
    Xuân cười.
    Dũng vào buồng lái trước, kéo Xuân bước lên. Xuân đóng nhẹ cửa lại. Dũng ngồi như tư thế đang chuẩn bị cho xe chạy. Cả hai cựa quậy, nhưng im lặng.
    Qua kính xe, trong ánh sáng mờ của đêm trăng cuối tháng, con đường hun hút chạy vào sâu giữa hai triền núi. Một chút ánh trăng mỏng như lụa không chiếu rọi hết thung lũng. Xuân ngó nghiêng lên trời, qua kính xe, chợt nhìn thấy mảnh trăng bé xíu như một chiếc lá tre, treo lửng lơ trên đỉnh núi. Dũng cũng nhìn theo. Xuân hỏi, anh có nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm kia không? Dũng ừ, anh thấy rồi, mảnh trăng như vành môi em. Xuân sững sờ, ôi anh, anh học cách nói ấy ở đâu thế. Em rất thích. Anh nói tiếp đi. Về cái gì hả em? Về trăng ấy. Như anh nói, mảnh trăng như vành môi em, hay lắm, rồi sao nữa anh? Dũng gãi đầu, anh không biết. Xuân lườm, anh nói hay thế mà…Dũng thật thà, thực ra, anh đọc ở đâu đó trên một mảnh báo…hình như đó là một câu thơ em ạ…Xuân nhích lại bên Dũng, thơ cũng được, anh đọc thơ cho em nghe nhé. Dũng gãi đầu, thơ thì anh chỉ thuộc được một bài thôi. Thế à? Giỏi quá. Còn em thì thuộc nhiều nhưng không hết bài nào cả. Bài ấy dài không anh? Ngắn thôi em ạ. Thế này, Mặt trời lặn ở phương tây/ Sáng ra lại thấy mọc từ phương đông/ Tối về lại thấy mặt trăng/ Sáng ra lại thấy phía đông mặt trời/ Đến chiều nhìn ở phía tây/ Mặt trời sà xuống ngọn cây lúc nào/ Đến tối thì trăng lên cao/ Sáng mai ngủ dậy lại cao cao mặt trời…Xuân rũ ra cười, Dũng ngạc nhiên, sao em cười, bạn anh nói đấy là thơ mà. Nó làm mỗi ngày mười bài cơ em ạ. Nhưng anh chỉ thuộc mỗi bài này.
    Đột nhiên hai người im lặng.
    Đột nhiên phía trước, đêm như roãng dài hơn, như rẽ ánh sáng cho họ nhìn thấy rõ mặt nhau. Xuân nhìn Dũng, khuôn mặt anh xám đen vì nắng gió, nhưng ánh mắt thì rất sáng, khuôn miệng lúc nào cũng chực cười và đôi bầu má bầu bĩnh như bầu má trẻ con. Xuân ước ao được áp khuôn mặt mình vào bầu má ấy của anh. Xuân ước ao được đặt lên môi anh một nụ hôn. Xuân ước ao được phủ lên gương mặt ngây thơ, chân thật của anh hơi ấm của cô. Dũng thì hết nhìn trời đêm, nhìn ánh trăng mảnh dần theo triền núi, lại nhìn xuống vô lăng. Hai bàn tay anh vẫn khư khư nắm lấy vô lăng. Anh à…Anh hứa với em là lần gặp này anh nắm tay em mà…Dũng giật mình, luống cuống, ừ anh hứa thì anh làm thôi, có gì khó khăn lắm đâu, đưa tay đây cho anh, anh nắm nhé, nắm cả hai tay em đây rồi, được chưa em…Xuân ngả đầu vào vai Dũng. Dũng ngồi im tưởng có thể không còn thở nữa. Anh sao thế. Anh có sao đâu. Anh ôm em đi. Ôm à. Ừ…Anh ôm nhé…Thế này đúng không…Họ ôm nhau. Xuân nghe rõ tiếng tim anh đập. Xuân hít hà mùi mồ hôi mặn chát trên bờ vai anh. Xuân đưa bàn tay lùa vào mái tóc đầy bụi bặm của anh mà tưởng như trong từng sợi tóc, có nhịp thở của anh ở đó. Rồi Xuân đưa bàn tay vào ngực anh, cảm được rất rõ ràng nhịp thở của anh rộn ràng và làn da ấm nóng sức lực. Dũng ngồi im thin thít, hai cánh tay anh ôm Xuân như một sợi dây thép, không co dãn, không động cựa…Xuân kệ. Như thế là Xuân được ở bên anh rồi, gần lắm rồi, chạm vào anh được rồi. Xuân níu đầu của Dũng kéo xuống, kéo xuống thấp và đưa môi mình lên môi Dũng. Môi họ chạm nhau, im lặng. Xuân thì thào, anh yêu em chứ. Dũng gãi đầu. Ngày hoà bình, chúng ta sẽ cưới nhau anh nhé. Từ nay, mỗi chuyến xe vào ra, anh không được liều lĩnh, phải cẩn thận, không được bị thương anh nhé. Nếu không may bị thương thì cũng phải chạy xe cho được về đây để em chăm sóc cho anh, anh nhé. Dũng gãi đầu. Anh Dũng, anh can đảm thế, lái xe qua bao nhiêu lần bom rơi đạn nổ, sao với phụ nữ, với em, anh nhát thế hả anh. Dũng thở gấp, lí nhí, anh sợ em ạ. Sợ gì cơ. Không biết, nhưng anh run lắm. Anh đã từng ôm những quả bom chờ nổ, vứt xuống suối để lái xe đi mà không sợ bằng ôm em…Ừ…em thấy rồi…Em thấy anh đang sợ, có thể chưa quen thôi anh ạ…Cứ ôm em thật lâu, anh sẽ quen mà…
    Xuân kéo đầu Dũng ngả lên vai mình. Và cô hát. Bàn tay cô vỗ về lên Dũng, bàn tay còn lại vuốt ve trên gương mặt Dũng, còn miệng cô thì ghé sát tai Dũng, hát rất bé, tiếng hát mảnh như ánh trăng lọt qua khe cửa, tiếng hát ngân trong giữa đêm trọng điểm…
    Thiếp hỏi thăm chàng…
    Trong trăm thứ dầu, dầu chi là dầu không thắp
    Trong ngàn thứ bắp, bắp chi là bắp không rang
    Trong vạn thứ than, than chi là than không quạt
    Trong triệu thứ bạc, bạc chi là bạc không tiêu…
    Chưa bao giờ Xuân được hát trong không gian ấm áp, yêu thương đến thế này. Buồng lái như tổ ấm của họ, như căn phòng hạnh phúc của họ, ngỡ như đêm nay không phải là đêm chiến tranh dù đâu đó bên kia núi, vẫn là pháo sáng lập loè cháy, vẫn là tiếng bom rơi, nhưng ở đây, đêm lặng yên, đêm trong veo, đêm tự do cho Xuân được bên anh, hát cho anh nghe, và chỉ hát cho anh nghe thôi, ngoải kia, đêm làm lính gác bảo vệ.
    Thiếp hỏi thì chàng xin thưa
    Trong trăm thứ dầu, nắng dãi mưa dầu là dầu không thắp
    Trong ngàn thứ bắp, lắp bắp mồm, lắp bắp miệng là bắp không rang
    Trong vạn thứ than, than thở thở than là than không quạt
    Trong triệu thứ bạc, bạc tình bạc nghĩa là bạc không tiêu..
    Dũng cất tiếng ngáy.
    Sáng sớm, Nụ kéo Xuân ra bờ suối, hồi hộp hỏi:
    -Tối qua thế nào chị, anh Dũng thế nào?
    -Ngáy.
    Xuân nói. Xuân nhìn vào gương mặt Nụ ớ ra, Xuân lao tới ôm lấy Nụ, mày không tin à, anh ấy ngáy, anh ấy ngủ say trên vai tao đến sáng…Anh ấy nói, ba tháng rồi, chưa lúc nào anh ấy được ngủ một giấc ngon lành đến như thế. Chỉ thế thôi à? Nụ hỏi. Xuân gật gật đầu. Thế thôi, một đêm ngồi bên nhau, mày còn đòi gì nữa.
    X X
    X
    Đêm ấy, bên kia chân núi, tại trọng điểm, trung đội của An lăn mình trong mưa bom bão đạn.
    Không ai hiểu vì lý do gì, đêm nay máy bay lại đến oanh tạc khủng khiếp xuống trọng điểm như thế.
    Đáng ra, xong một đợt bom thì An mới chỉ huy anh chị em ra san lấp hố bom, nắn lại đường cho xe qua. Nhưng tình hình đêm nay không cho phép như vậy. An lao ra khỏi hầm hét, các đồng chí, ra mặt đường thôi, vừa sửa đường vừa tránh bom, không đợi được đâu, gần đến giờ xe qua trọng điểm rồi. Mọi người theo An. An nhìn quanh, cậu Bá đâu. Một người trả lời, đêm nay cậu ấy xin phép lên trạm xá gặp cháu gái chính uỷ đấy ạ. Đéo mẹ, thằng cu chuồn, lúc nào cũng mang cháu gái chính uỷ ra dọa. An chửi tục một câu rồi nín thinh lầm lũi bước thẳng ra trọng điểm.
    Nếu không có chớp bom, nếu không có pháo sáng, chắc chắn trung đội của An chẳng thấy gì để san ủi đường hết. Trọng điểm lổm nhổm đá sỏi, ùn lên từng đống đất rồi lại nát bươm những hố bom đan dày nhau. An nhảy lên chiếc xe ủi. Dám đưa xe ra trọng điểm giờ này không. Anh lái xe ủi chụp cái mũ cối lên đầu, cười, đ.mẹ nó máy bay, không lúc nào ngơi ra cho bố mày còn làm đường. Dám chứ sao không? Thế chẳng lẽ trương mắt ra mà nhìn à?. An nhảy lên bên cạnh buồng lái. Ông cho xe ra đi, tôi hướng dẫn đường cho. Xuống xuống. Ông ngu bỏ mẹ, đứng đấy để bom nó lấy đầu ông đi à. An nói cứng, nhưng không có tôi chỉ đường, ông lái thế cứt nào được. Lái xe dùng tay xô mạnh An xuống, xuống đi, xe trúng bom thì một mình tôi chết hiểu chưa. Chiếc xe ủi rú ga lao tới mặt đường. An chạy theo. Cẩn thận nhé, bên tay trái có hố bom đấy. Biết rồi, nhìn thấy rồi. Này An, có gặp cô Lan thì nói tôi có gửi cho cô ấy lá thư cất dưới cái võng của cô ấy. An gật gật đầu, yêu nhau à. Nhớ rồi, nhớ rồi, yên tâm nhé.
    Máy bay vòng lại.
    Một loạt bom vung vít qua trọng điểm. Chiếc xe ủi vẫn liều lĩnh xông đến, ủi từng đụn đất lớn lấp hố bom trên mặt đường. An hét, các đồng chí cẩn thận nhé, thấy bom thì phải nằm xuống.
    Hết đợt bom này đến đợt bom khác.
    Đêm bị bom xé toạc ra từng mảnh như người ta xé cái áo rách.
    Đêm trọng điểm nhàu nát trong ánh pháo sáng, trong tiếng nghiến ken két của xe xích ủi đất, trong tiếng thở hồng hộc của hàng trăm chiến sĩ đang vá đường, trong tiếng rít điên cuồng của động cơ máy bay, trong tiếng đất đá bay rào rào như gió lốc sau mỗi đợt bom nổ.
    Hai chiến sĩ hy sinh ngay loạt bom thứ ba.
    Mười hai chiến sỹ bị thương.
    An phải vừa chạy ngược chạy xuôi chỉ huy san lấp đường, vừa phải coi chừng máy bay cho anh em, lại ra lệnh cho tổ phục vụ khiêng cáng thương binh về trạm xá, và tạm thời cất giữ thi thể của các chiến sĩ bị hy sinh vào hốc núi.
    Một tốp bộ đội tới.
    Một sĩ quan túm lấy An:
    -Làm cái gì lề mề thế, còn ba mươi phút nữa xe thủ trưởng qua trọng điểm mà đường sá thế này à?
    -Thủ trưởng c.
    -A a…cậu này dám…
    -Dám sao không dám. Muốn chửi chúng tôi thì phải biết tình hình chứ. Đồng chí không thấy là anh em đang gắng hết sức à…Làm đường trong bom, hiểu chưa? Hai chiến sĩ hy sinh rồi hiểu chưa? Mười hai người khác bị thương, hiểu chưa? Kia kìa, xe ủi cũng phải cảm tử ra trọng điểm, hiểu chưa? Máy bay đấy, nằm xuống.
    An lao người tới, nằm đè lên ba sĩ quan quân đội.
    Một loạt bom nổ sát sạt.
    Một mảnh bom chém nát cái mũ cối trên đầu An.
    -Được rồi…Lui hết về phía sau đi…Sắp xong đường rồi, bảo xe ông thủ trưởng thủ triếc gì của các anh chuẩn bị đi, phải chạy thật nhanh, trong hai mươi phút không qua được trọng điểm là chết đấy. Cứ hai mươi phút một đợt bom, hiểu chưa?
    Anh sĩ quan ôm vai An:
    -Tôi hiểu. Tôi hiểu. Cám ơn đồng chí…
    An kéo tay sĩ quan:
    -Nãy có nói tục, thông cảm nhé…Thủ trưởng nào thế?
    -Không sao…Nói tục mà hoàn thành được nhiệm vụ như thế này là rất anh hùng…Anh bảo cái gì? À.. đồng chí Tỉnh đội trưởng đi kiểm tra để phối hợp với đơn vị ta mà…
    -Tỉnh đội trưởng? An hỏi và lặng người.
    Mấy sĩ quan quay lui.
    An hét, các đồng chí xem, còn chỗ nào chưa làm xong không?
    Tất cả các tiểu đội báo cáo xong hết, đường đã thông.
    An xem đồng hồ.
    Chiếc xe con rù rù tiến lên. An chạy tới, bật đèn gầm lên, không sao đâu. Nhanh lên, cài số một thôi nhé…
    Xe lao qua An. Một mái tóc bạc thò ra cửa quan sát trọng điểm.
    An sững sờ chạy tới.
    -Bố..
    Tỉnh đội trưởng:
    - Ơ kìa…An.Con chỉ huy ở đây hả?
    -Sao bố lại phải ra tới mặt trận thế này, nguy hiểm lắm bố ạ…
    An chạy theo xe, tay nắm lấy càng xe, cố sức áp sát vào gương mặt bố mình:
    -Bố ơi mẹ khoẻ không?
    -Anh quay lại làm nhiệm vụ đi, theo tôi làm gì?
    -Mẹ khoẻ không bố?
    -An…quay lại…việc của anh không phải chạy theo xe bố, hiểu không con?
    -Nói với mẹ, con không sao bố nhé, con khoẻ bố nhé…
    Tiếng hét thất thanh, máy bay đấy, máy bay đấy…
    An giật mạnh cửa, kéo bố xuống đất và gào lên với lái xe, chạy hết tốc lực, chạy thẳng, nhanh lên.
    Chiếc xe lao ầm ầm qua trọng điểm.
    An kéo bố tới, bố ơi, để con cõng bố nào…
    Tỉnh đội trưởng ngồi sau lưng con trai. An cõng bố chạy ào ào qua trọng điểm.
    Tiếng máy bay gào rú phóng mấy quả rốckét rồi chuồn.
    An ôm ghì lấy bố:
    -Bố đi cẩn thận bố nhé.
    Tỉnh đội trưởng ghì lấy An, kéo đầu An vào ngực mình:
    -Nhà ta vừa bị bom con ạ…
    An đưa tay lên gương mặt gầy guộc của bố và chợt nhận ra hình như ông đang khóc.
    -Thôi…để bố đi…
    An tựa người vào vách đá, nhìn hút theo chiếc xe đưa bố anh mất hút vào đêm.
    An thấy mắt mình đang ướt nhoè.
    Anh lau vội nước mắt.
    Không ai thấy An đang khóc.
    An khuất bóng mình vào đêm…
    Những đoàn xe rùng rùng qua trọng điểm.
    X X
    X
    Bá lủi đến trước khu vực bệnh xá thì dừng. Bá nhìn về phía hang đá nơi Hà đang điều trị, ánh đèn dầu mờ mờ ảo ảo. Bá nhìn sang hang cấp cứu bệnh nhân, không thấy chút ánh sáng nào. Bá nhìn phía sau lưng, chớp loà lửa bom từ trọng điểm. Lại lần nữa thoát bom. Bá lầm bầm nói.
    Bá giật bắn người khi nghe tiếng bước chân rào rào trên sỏi đá và cả những tiếng thở.
    Những cái cáng thương binh vội vã chạy về phía cửa hang cấp cứu.
    Nghe lao xao tiếng í ới, gọi, la hét.
    Đang định tới gặp bác sĩ Kim Anh, thấy thương binh vào cấp cứu nhiều quá, Bá lẻn vội qua hang đá của Hà.
    Bác sĩ Kim Anh chạy ra, có đồng chí nào nặng không? Có một bác sĩ ạ, một nữ bị cụt chân…Đưa nhanh vào.
    Trưởng trạm xá chạy tới, Kim Anh ạ, không thể phẫu thuật đêm nay được. Tại sao thủ trưởng. Máy nổ hết dầu, chưa chuyển về kịp. Có cách gì cầm máu cho các đồng chí ấy rồi ngày mai phẫu thuật được không? Kim Anh hất mớ tóc ra sau, phải phẫu thuật không họ chết hết, vết thương rất nặng. Phương án xe đạp thôi thủ trưởng.
    Cô thanh niên xung phong bị thương nặng được đưa ngay lên bàn mổ. Cái chân phải gần đứt lìa. Kim Anh hét, cho người đạp xe lấy ánh sáng, chuẩn bị phẫu thuật.
    Một chiến sĩ trèo lên yên xe đạp đã treo sẵn trước bàn mổ. Anh ấn cái cần ở cái đèn xe vào sát bánh xe. Anh đạp thử. Tiếng xích chạy o o và ánh sáng từ đèn xe đạp toả rộng khắp phòng.
    Chiếc xe được treo lửng bằng hai sợi dây xích lên trần hầm. Trên yên xe, người chiến sĩ ngồi, hai tay cầm ghi đông, còn đôi chân bắt đầu guồng vào bàn đạp.
    Kim Anh vừa khoác áo blu vào, đeo khẩu trang, vừa cùng các y tá chuẩn bị dao kéo. Kim Anh quan sát cô thanh niên xung phong và cho cô ngậm một que gỗ. Cố gắng em nhé. Chịu đau chút. Thuốc mê chỉ còn rất ít. Chịu đau em nhé…
    Kim Anh nói to, bắt đầu nhé, cho đèn sáng lên.
    Anh chiến sĩ bắt đầu guồng nhanh chân.
    Ánh đèn xe đạp sáng rực.
    Kim Anh cầm dao.
    Những đường cắt, nối, khoét làm cô thanh niên xung phong oằn cả người lên kêu khực khực vì đau đớn. Chân tay cô bị trói chặt vào bàn phẫu thuật.
    Mồ hôi trên áo người chiến sĩ đạp xe đã ra đẫm.
    Một giờ.
    Một gìơ ba mươi phút.
    Hai giờ. Người chiến sĩ đang đạp xe đột ngột gục xuống, lăn nhào trên nền hang đá vì kiệt sức.
    Kim Anh hét, tìm người thay, nhanh lên.
    Một chiến sĩ y tá lao ra khỏi hang.
    Bá rời Hà.
    Lâu lắm họ mới có được mấy tiếng bên nhau, trần truồng bên suối, trong đêm yên tĩnh.
    Hà thì thầm, sao em yêu anh mà phải quan hệ với anh vụng trộm như ngoại tình thế này.
    Bá an ủi, vì tương lai em ạ, cố chịu đựng, rồi chúng mình sẽ bên nhau suốt đời.
    Nếu chị Kim Anh không bận cấp cứu thương binh thì anh đã tới gặp chị ấy chứ không phải gặp em đúng không?
    Bá ôn tồn, sao em hay hỏi thế, cái gì biết rồi thì đừng hỏi.
    Họ giúp nhau mang áo quần.
    Hà về hang đá của mình.
    Còn Bá thì lò dò rời trạm xá để về đơn vị.
    Bá đang lúi cúi bước thì vấp phải anh y tá. Anh y tá túm luôn Bá kéo vào hang cấp cứu. Bá không kịp phản ứng. Kim Anh ngạc nhiên nhìn Bá. Còn anh y tá thì ẩn Bá lên xe đạp. Kim Anh quay sang Bá, cám ơn anh, giúp em đi anh, giúp em đi, đạp xe cho em, không có ánh sáng không phẫu thuật được.
    Bá không còn biết tính toán gì nữa. Hai chân Bá guồng lia lịa.
    Ca phẫu thuật lại tiếp tục.
    Ba mươi phút.
    Năm mươi phút.
    Kim Anh khâu mũi kim cuối cùng.
    -Xong.
    Bá đổ nhào người xuống.
    Kim Anh lao tới đỡ Bá.
    -Cám ơn anh nhiều lắm…Ca phẫu thuật đã xong…Để em dìu anh về chỗ em nhé…
    Bá thở phì phì:
    -Tóm lại là…không có gì…anh…bình…thường thôi…
    Kim Anh ôm ngang thắt lưng Bá, họ đi chậm trong đêm. Kim Anh nói nhỏ, ngày mai bác em đến thăm trạm xá, anh phải ở lại để em giới thiệu với bác em nhé…
    Bá gật gật đầu. Lúc này Bá chỉ muốn đổ nhào xuống và thiếp đi vì đã hoàn toàn kiệt sức.
    May có đêm, không thì Kim Anh sẽ thấy gương mặt Bá đang xanh mét. Và hình như hai đầu gối của Bá cũng đang muốn khuỵu xuống…









    15
    THỰC ĐƠN


    Bá hỏi Kim Anh:
    -Bác em thích ăn món gì nhất?
    Kim Anh đan mấy ngón tay mình trong bàn tay nuột, ấm, dẽo như keo dính của Bá:
    -Anh biết là bác em phải lòng bác gái vì lý do gì không. Ngày ấy, bác gái em cùng bà ngoại mở quán thịt chó ở thị trấn. Quán thịt chó ấy nổi tiếng cả vùng. Bác gái em thì nấu món nhựa mận là không ai bằng. Một đơn vị bộ đội đóng quân gần đấy, chủ nhật nào cũng có ông thiếu uý đến quán, gọi món nhựa mận. Chủ nhật nào cũng thế. Thiếu uý nói, tôi nghiện thịt chó lắm, ở đâu có thịt chó là vào ăn. Nhưng chưa quán nào có món nhựa mận ngon như ở đây, nấu khéo như ở đây.
    Thế thôi mà hai người thành vợ thành chồng.
    Mỗi lần chồng về phép, bác gái em lại nấu cho ông món nhựa mận.
    Vào mặt trận, không có điều kiện, thư nào bác viết về cũng nói, tôi chỉ mong chiến tranh kết thúc, hoà bình, được về nhà để ngày ngày ăn món nhựa mận thịt chó của bà nấu.
    Bá ngồi bần thần.
    Anh sao thế? Kim Anh ngạc nhiên. Anh không sao. Anh nghĩ là làm sao ngày mai Chính uỷ có được món nhựa mận. Kim Anh cười, ngả đầu vào ngực Bá: Anh như mơ thế. Cho dù có kiếm được thịt chó đãi bác thì cũng chẳng ai nấu được món nhựa mận cho bác thích như bác gái em đâu anh ạ.
    Anh sẽ cho Chính uỷ biết tài nấu nướng của anh. Món nhựa mận? Ừ. Món nhựa mận. Làm sao anh nấu được? Anh biết nấu món này, thậm chí là rất ngon. Nhưng anh muốn nhờ em một việc. Em nói với thủ trưởng bệnh xá cử hai chiến sĩ đi cùng anh. Phải kiếm được con chó đã. Dù sao thì Chính uỷ mặt trận đến thăm, bệnh xá không lẽ không thết đãi tử tế. Kim Anh nhìn Bá xúc động.
    X X
    X
    Hai người lính trẻ theo Bá cắt rừng về một bản ngưòi dân tộc Mã Liềng.
    Đường về bản không xa, chỉ đi bộ chừng vài ba giờ đồng hồ nhưng lại qua rất nhiều trọng điểm. Lại vào mờ sáng thế này là thời điểm máy bay đánh phá.
    Bá quán triệt với hai chiến sĩ trẻ, gương mặt rất nghiêm nghị: Chính uỷ về thăm bệnh xá, tôi chỉ là người phụ tá của Chính uỷ. Vì đã lâu lắm Chính uỷ không được ăn thịt chó nên chúng ta cần phải thết đãi Chính uỷ một bữa thịt chó ra trò. Các cậu hoàn thành nhiệm vụ chứ. Hai chiến sĩ trẻ phấn khởi: Rõ. Nhưng lại nói, bọn em xin anh một việc thôi, là trưa nay cho bọn em được ngồi gần mâm Chính uỷ. Vì sao? Bọn em muốn nhìn thấy Chính uỷ. Bá gật đầu.
    Chạm đến bìa rừng, Bá nói, tôi đợi hai đồng chí ở đây. Bắt được chó thì khẩn trương về ngay, nhớ là xin thêm mấy thứ gia vị tôi đã ghi trong giấy. Hai chiến sĩ trẻ dạ dạ rồi băng qua trọng điểm.
    Bá ngả lưng vào vách đá, chợp mắt.
    Đêm qua, Bá kiệt sức…
    X X
    X
    Bá thức dậy đột ngột vì tiếng máy bay gầm rú.
    Và như thường lệ, bom trút như vãi lúa xuống trọng điểm.
    Bá chúi đầu vào ngách đá, ngồi nhìn bom nổ tung toé dọc con đường vòng vèo, lổm chổm đất đá mà tái xanh mặt mày.
    Trong khói bom, một chiến sĩ vác con chó đã buộc chằng chịt dây nhợ, lao tới Bá. Gương mặt cậu chiến sĩ bê bết máu me. Bã vai bên trái cũng đẫm máu. Người lính chạy tới đến gần Bá thì gục xuống. Tiếng bom vẫn nổ rền. Bá bò tới, cậu sao thế? Sao thế? Một người nữa đâu? Anh chiến sĩ thều thào: anh ấy hy sinh…chúng…em đã hoàn thành…nhiệm vụ…
    Người chiến sĩ gục xuống, máu ộc ra cả ngực. Toàn thân người lính đầy vết thương. Máu xối ướt cả con chó đang giãy dụa.
    Người lính chết.
    Bá hớt hãi kéo con chó vào giấu trong hang đá rồi gọi ời ời một tổ công tác của thanh niên xung phong.
    Bá báo cáo rõ tình hình, tổ công tác ba người, hy sinh hai, đề nghị các đồng chí giúp đỡ. Tôi còn phải mang tài liệu tối mật lên mặt trận.
    Tổ trực bom của thanh niên xung phong mang người lính đã hy sinh đi sâu vào rừng. Xa kia, xác người chiến sĩ thứ hai cũng đã được tìm thấy.
    Bá chờ cho yên ắng, không thấy ai, Bá lôi con chó ra, vác trên vai chạy về bệnh xá.
    X X
    X
    Kim Anh biết Bá đã về, đang làm thịt chó dưới nhà bếp. Kim Anh và cán bộ bệnh xá đi gặp Chính uỷ. Và cô thấy trống ngực đập rộn ràng khi nghĩ đến giây phút giới thiệu Bá với bác kèm với món nhựa mận Bá nấu.
    Dưới bếp, Bá khoanh tay nhìn, miệng ngậm thuốc, chỉ huy gần chục người lính tất bật chuẩn bị tiệc đãi thủ trưởng.
    Bá hướng dẫn cách chặt từng miếng thịt chó cho đều, chọn chỗ nhiều nạc, xếp thịt vào một cái soong lớn. Tự tay Bá thái riềng, cho vào chút mắm tôm- may sao nhà bếp lại vừa nhận được mắm tôm, lại thái nhỏ mấy củ sả, rồi tiêu, đường, ớt quả giã nhỏ. Bá ướp thịt kỹ càng với gia vị. Trong hang đá lớn làm hội trường, ồn ào tiếng vỗ tay.
    Bá bắt đầu bắc nồi thịt lên bếp. Bàn tay Bá cầm đũa đảo thịt rất thành thục. Một chút, Bá cho vào chút mỡ, đun to lửa. Khi thịt đã thăn lại, Bá cho nước sôi vào, nêm vừa miệng thì giảm hẳn lửa, cho ngọn lửa cháy liu riu. Bá thúc giục tổ nuôi quân làm bún gạo nhanh lên chút. Dù chưa thật hài lòng vì điều kiện mặt trận thiếu thốn nhưng tổ anh nuôi vẫn tạo ra được một rá bún trông rất ngon mắt.
    Bá thử món nhựa mận.
    Bá chép chép miệng.
    Mấy chiến sĩ anh nuôi nhìn Bá, anh tài thật, lại còn biết nấu món nhựa mận quá ngon. Bá cười.
    X X
    X
    Kim Anh kéo Chính uỷ về hầm của mình. Bá đã ngồi ở đấy.
    Chính uỷ ôm Bá:
    -Cậu giỏi lắm…Bọn mình đã biết đến nhiều thành tích của cậu, ngay lúc mới lên đường thì đã là một tấm gương, vào chiến trường thì tham gia chỉ huy xe cảm tử để cứu cả đoàn xe, rồi giết được cả hổ…Giỏi giỏi
    -Còn nữa cơ bác ạ- Kim Anh thì thầm vào tai bác mình rồi nhìn Bá- Kìa anh…Cho Chính uỷ ngạc nhiên nào…
    Chính uỷ vui vẻ: -Hai đứa có chuyện gì bí mật thế hả?
    Bá bê mâm thịt chó ra:
    -Báo cáo thủ trưởng…Biết thủ trưởng mê món nhựa mận, tự tay tôi nấu món nhựa mận mời thủ trưởng ạ..Thủ trưởng nếm thử ạ…
    Chính uỷ sững ra rồi cười khà khà và cầm đũa.
    Chính uỷ ngậm rất lâu miếng thịt trong miệng rồi nhìn Kim Anh, nhìn Bá, xúc động:
    -Mình nghĩ là mình đang ở nhà…đang gặp bà ấy…
    Kim Anh sà tới:
    -Thế là bác khen ngon phải không ạ..
    Chính uỷ bắt tay Bá:
    -Cậu giỏi thế nhỉ…Bộ đội ta đa tài thế chứ…Kìa con, anh Bá có công đãi bác, cháu mời các đồng chí đến luôn đi…
    Kim Anh chạy ra khỏi hang.
    Chính uỷ đặt tay lên vai Bá:
    -Có nguyện vọng gì không?
    Bá gãi đầu:
    -Dạ…Báo cáo thủ trưởng…đã vào chiến trường thì chỉ có nguyện vọng tham gia chiến đấu, bảo vệ mặt đường, chịu hy sinh gian khổ là vinh dự của tuổi trẻ chúng em rồi thủ trưởng ạ.
    Chính uỷ gật gù:
    -Tốt lắm…Kim Anh có đề nghị với tôi, anh có tài, nên đào tạo thành cán bộ, để anh ở trọng điểm, nhỡ gặp bom thì đất nước mất một tài năng. Chúng ta phải đánh Mỹ nhưng vẫn phải phát hiện và bồi dưỡng tài năng sau này xây dựng đất nước…Nếu anh có nguyện vọng được đi học, ra nước ngoài, hay ra Bắc để học, Bộ Tư lệnh đồng ý liền. Nhưng theo tôi, anh nên tiếp tục thử thách thêm thời gian…Tôi đã nói với các đồng chí quân lực, đặc cách cho anh làm chính trị viên đại đội. Một đảng viên trẻ như anh càng phải thử lửa nữa để trưởng thành. Nếu làm tốt, tôi sẽ cho anh ra Bắc học chính trị, làm cán bộ nóng cốt sau này…
    Bá thủ thỉ:
    -Thủ trưởng quyết thế nào cũng được ạ…
    X X
    X
    Chia tay, Chính uỷ vẫn khen mãi món nhựa mận Bá nấu. Mọi người rất vui. Kim Anh vui nhất vì tất cả những đề nghị của cô đều được bác cô đồng tình.
    Cô nghĩ đến cái ngày cô và Bá ra nước ngoài.
    Cô nghĩ đến lời hứa bỏ vợ của Bá.
    Cô nghĩ đến một đám cưới.
    Cô nghĩ đến một bức ảnh cưới chụp cô và Bá bên nhau trên quảng trường Đỏ…
    Chính uỷ rời khỏi trạm xá.
    Bệnh xá trưởng hốt hoảng chạy tới Bá:
    -Anh Bá…Còn hai chiến sĩ của tôi đâu?
    Bá nhìn Bệnh xá trưởng:
    -Phục vụ một bữa ăn cho thủ trưởng cấp trên cũng là nhiệm vụ đánh Mỹ, chắc thủ trưởng hiểu ý tôi nói?
    Bệnh xá trưởng ấp úng:
    -Vâng…Tôi hiểu…Nhưng hai đồng chí…
    Bá:
    -Các đồng chí ấy đã hy sinh rất đáng tự hào.
    Kim Anh đang nhai cái kẹo suýt nữa cắn vào lưỡi.
    X X
    X
    An nhìn đồng chí liên lạc đại đội, trừng mắt:
    -Nói láo thì cũng phải có cơ sở chứ?
    -Ôi kìa anh An, sao anh quát em? Em truyền lệnh của chính trị viên đại đội cho anh mà…
    -Chính trị viên cứt…Láo toét.
    -Anh An, bé lại, anh không chết vì bom nhưng sẽ chết vì cái miệng của anh đấy, hiểu không. Nhanh lên. Chính trị viên gặp khẩn cấp.
    An đi theo liên lạc đại đội.
    Ban chỉ huy đại đội chốt trong hang đá chắc chắn.
    An nhớ lời Bá nói tháng trước, mẹ kiếp, cái hang đá của chỉ huy đại đội an toàn như lô cốt, có ở ngàn năm trong bom đạn cũng chẳng hề hấn gì.
    An giật mình nghe tiếng nói của Bá sát bên tai:
    -Anh không tin chứ gì? Lại nghe nói anh chửi tôi là cứt hả?
    Bá cười.
    An đứng chết lặng.
    Hôm qua, An hội ý trung đội chờ Bá từ bệnh xá về sẽ tổ chức kiểm điểm về tội bỏ trọng điểm đi chơi tự do.
    Ai ngờ…
    Bá chìa ra mảnh giấy:
    -Tôi đã viết bản kiểm điểm đây rồi…Tôi biết thể nào anh cũng yêu cầu kiểm điểm vì sao bỏ nhiệm vụ ở trọng điểm hai ngày..Nhưng đây là bản tự kiểm điểm của một chiến sỹ. Giờ thì nó không còn giá trị nữa nhỉ, đồng chí An nhỉ?
    An vừa kịp cầm tờ giấy trong tay Bá thì Bá giật lại, chậm rãi xé nát mảnh giấy và cho vào miệng nhai, nhai, nhai và nuốt cái ực. Rồi Bá ôn tồn nói, từng tiếng một, chắc như những hòn cuội ném thẳng vào mặt An:
    -Hiện nay tôi là chính trị viên đại đội, thủ trưởng của anh đấy..
    An ngồi bệt xuống.
    Bá rút điếu thuốc, châm lửa.
    -Tôi vừa nghe báo cáo lại, anh rất dũng cảm, đã cõng đồng chí tỉnh đội trưởng qua trọng điểm giữa bom rơi đạn nổ. Tôi đã yêu cầu cán bộ chiến sĩ toàn đại đội học tập tinh thần trách nhiệm của anh.
    Hai bàn tay An nắm lại như sắp đánh nhau.
    -Tôi cũng vừa biết anh chính là con trai của đồng chí tỉnh đội trưởng.
    An quay nhìn ra cửa hang.
    Tiếng Bá đanh lại:
    -Thế thì vì sao đồng chí nói dối tôi, vì sao đồng chí bảo rằng bố mẹ đồng chí ở quê, rằng, sau này phục viên, đồng chí chỉ mong kiếm được chân bảo vệ, rằng, đồng chí tỏ ra rất sợ hãi khi tôi thông báo cô Hà là con ông Cục trưởng? Quên, bây giờ thì bố cô ấy đã Thứ trưởng đấy…
    An thấy ngạt thở.
    -Ông nói dối là để theo dõi tinh thần, thái độ của tôi để báo cáo chi bộ, báo cáo cấp trên đúng không? Trách nhiệm như vậy là tốt… Chắc ông ấm ức vì sao tôi được đặc cách từ chiến sĩ lên cán bộ đại đội hả? Có đồng chí nói là nhờ tôi kiếm được thực đơn món nhựa mận thịt chó. Khư khư khư. Cũng có thể…
    An thấy hình như có cục đờm chẹt ở cuống họng. Anh khạc mạnh miếng đờm ra đất.
    Bá cười.
    X X
    X
    Nụ và Xuân trực bom.
    Từ sáng đã có tới 23 lần máy bay oanh tạc.
    Bom nổ dày đặc. Chen vào trong lớp lớp những quả bom rơi xuống, nổ xé mặt đường là những quả bom nổ chậm, bom từ trường. Xuân đếm, Nụ ghi, rồi chờ ngưng bom thì cả hai chạy ra đánh dấu.
    Máy bay lại tới, Xuân kéo sấp Nụ cùng lăn xuống sau một mô đá.
    Hôm nay trông họ không vui vẻ.
    Có vẻ như hai người đang cãi nhau.
    Tiếng cãi nhau chen với tiếng bom nổ, chen với tiếng đếm bom.
    Căng thẳng.
    Nụ ấm ức:
    -Chị nói gì kệ chị…Khuyên gì kệ chị…Em cũng gửi thư lên Bộ Tư lệnh…
    -Mày khùng rồi…Một quả ở Km 24 chưa nổ…Chính Bộ Tư lệnh ra đề nghị cho anh Bá làm chính trị viên, mày dám cản à? Hai quả từ trường gần cây cụt bên trái đường…ghi chưa?
    -Nhưng anh ta không thể làm lãnh đạo được…Anh ta không trung thực…Anh ta đã không trung thực trong thành tích cứu cả đoàn xe hồi mới vào…lại không trung thực trong quan hệ nam nữ…Chị nói bom gì, từ trường…em ghi rồi…Người như anh ta mà làm chính trị viên sao?
    -Mày là con ranh con, thấp cổ bé họng…Nói ai tin hả? Nó quan hệ với mày, ngủ ngáy với mày, rồi ngủ ngáy với con khác thì liên can gì đến sự nghiệp chống Mỹ cứu nước nào? Liên can gì? Bốn quả nữa ở gần cầu Chữ Y chưa nổ…Liên can gì…
    -Nhưng đó là đạo đức…Chị không hiểu à? Anh ta vô đạo đức, là thằng Sở Khanh..
    -Tại đây cần thông đường…Thông đường…Thông đường…Thông đường…Sở khanh mà thông đường vẫn là anh hùng….Một quả bom làm sập mố cầu rồi…Sư cha nó…
    -Em sẽ tố cáo..
    -Tao cấm..
    -Việc riêng em sao chị cấm
    -Tao coi mày như em gái tao, tao cấm, kệ cha nó, nó làm đéo gì kệ cha nó, ngậm miệng lại, hiểu chưa?
    -Em không ngậm đấy..
    -Con ranh…Từ từ, còn một quả nữa ở mố cầu bên trái..Tao cấm mày đấy…Mày không nghe tao tao đánh…
    Nụ khóc.
    X X
    X
    Bá và Kim Anh đã lo được cho Hà ra Bắc.
    Không phải vì vết thương của Hà, vì cô đã đi lại bình thường, mà vì Bá cần cô ra Bắc.
    Hà xếp ba lô, đợi Bá từ sáng đến trưa vẫn không thấy Bá tới.
    Kim Anh gặp Hà:
    -Em chưa đi sao? Đường từ đây đến binh trạm xa đấy em ạ…Đến binh trạm thì em đợi rồi bám theo xe ra Bắc. Ra ngoài đó, nhớ đi học, sau này làm cán bộ, tương lai sáng ngời, em hiểu chứ? Cho chị gửi lời thăm bố mẹ em…Còn chuyện riêng hai chị em mình bỏ qua đi Hà nhé…Như anh Bá đã thanh minh với chị, một phút xao lòng giữa hai người trong mưa bom bão đạn, chị tha thứ cho anh ấy rồi…
    Hà dạ cho lấy lệ nhưng ruột như lửa đốt.
    Vẫn không thấy tăm hơi Bá đâu cả.











    16
    BÁO ĐỘNG (1)

    Cả Xuân và Nụ không phải bò mà cùng lăn ào ào từ trên triền núi xuống mặt đường. Tiếng kẻng báo động vẫn vang lên không dứt trong tỉếng bom, trong tiếng máy bay. Mặt đường đông đặc khói bom. Không gian khét lẹt. Giữa trọng điểm, bóng những nữ thanh niên xung phong khi ẩn khi hiện trên miệng hố bom, thấp thoáng sau những đụn khói. Vẫn tiếng kẻng vang lên không dứt. Tiếng kẻng vang rất to, dồn dập, như thế đuổi được cả tiếng máy bay. Nụ cáu, báo động gì khiếp thế, nghe khó chịu hơn cả tiếng bom. Xuân đưa ống nhòm quan sát, bỏ mẹ mày ạ, chúng nó toàn chơi bom xuyên, bom tấn, đường nát hết rồi. Nụ buộc lại mớ tóc, hôm nay có chuyện gì máy bay đến chặn ở đây chị ạ. Hay chúng biết sắp có một đoàn xe quân sự. Xuân ậm ừ, thì biết sao được, việc chúng nó lo thả bom, việc bọn mình là lo thông đường. Nụ nói, em nghe tiếng kẻng báo động, em hãi lắm, nhưng nghe tiếng bom thì không hãi. Xuân nhìn sang Nụ, con ranh, lau mặt đi kìa, khiếp, mày cứ như chui trong bùn ra.
    Bom ngừng. Nụ, Xuân lao ra.
    Các hầm cạnh đấy, hàng trăm thanh niên xung phong cùng lao ra.
    Rồi trong ngách núi, hai chiếc xe ủi cùng lù lù tiến ra.
    Trung đội trưởng An hét:
    -Gấp quá rồi, các thủ trưởng đang chửi um lên là đường bị hỏng nhiều quá, không nhanh tay không kịp cho giờ thông tuyến. Báo động nữa đi, đánh kẻng thật mạnh vào.
    Xuân chạy đến:
    -Anh em ra hết rồi, báo động gì nữa anh An. Anh phân công mỗi tiểu đội vài trăm mét đường, nằm tránh bom tại chỗ, hết bom làm ngay, không phải trú ẩn ở xa, mất thời gian, nó thả bom mãi cũng phải hết bom chứ
    An quay sang Xuân:
    -Phân công rồi…Nhưng phải tiếp tục đánh kẻng báo động. Nghe tiếng kẻng, thấy sướng, thấy phấn chấn, đúng không.
    Xuân véo tai Nụ.
    Hết khói bom lại bụi. Bụi ngập. Bụi vung lên từ những cái xẻng. Hàng trăm thanh niên xung phong người đào, người khiêng đá, người dùng xe cútkít chở thêm đất, người hướng dẫn cho xe ủi làm việc, như một công trường. Nhóm thanh niên khác thì vác cây rừng, chạy ùn ùn tới, chèn gỗ vào các hố bom để bảo đảm cho xe qua không lún.
    Máy bay tới.
    Kẻng ba tiếng một, ba tiếng một báo động máy bay tới.
    Keng keng keng. Keng keng keng. Keng keng keng.
    Bom nổ ngay giữa cung đường.
    An vọt dựng lên quan sát. Chỉ thấy bụi đất, khói đen, không thấy bóng người.
    Xuân cũng bổ chồm lên ụ đất, quét mắt nhìn.
    Nụ mếu máo, chị Xuân, không còn ai nữa.
    Xuân căng mắt nhìn, không sao đâu, chúng nó cũng như mình thôi, tránh được hết mà.
    Trong những lớp đất đỏ au, tươi rói vì bị bom đào xới, lần lượt nhô lên một người, hai người, ba người.
    An chạy tới, cầm tay kéo họ dậy, thế mà tao tưởng chúng mày tiêu rồi. Những khuôn mặt lấm lem bùn đất chỉ thấy mỗi hàm răng trắng đang cười.
    Bị thương ba, hy sinh một. An cử tổ công tác mang thương binh, liệt sĩ vào hang đá.
    Xuân chạy tìm đủ hết toàn tiểu đội, vỗ tay ầm ầm, an toàn, an toàn, hoan hô chúng mày.
    Sẩm chiều thì con đường đã được vá víu xong, nối mạch.
    An tuýt một hồi còi.
    Nụ ngả đầu trên miệng hố bom lim dim mắt. Toàn thân Nụ bê bết bùn đất.
    Xuân cũng nằm bên cạnh.
    Tiếng kẻng báo yên thong thả vang: Keng keng keng keng keng keng…
    Nụ lẩm bẩm, nghe tiếng kẻng báo yên cứ như tiếng kẻng ra đồng ở nhà.
    Xuân ừ, tao cũng thích tiếng kẻng này..
    X X
    X
    Buổi trưa yên tĩnh.
    Đâu đó, văng vẳng tiếng chim bắt cô trói cột.
    Tiếng quạ lờn vờn trên những hố bom
    Trong các lán, tiếng ngáy, tiếng nói mớ, cả tiếng cười khúc khích.
    Keng keng keng. Keng keng keng. Keng keng keng.
    Tất cả vùng dậy.
    Xuân ngơ ngác: đứa điên nào thế, có gì đâu báo động.
    Lầm bầm tiếng chửi.
    Nhưng sau đó là tiếng còi của An rúc dài.
    An hét: Trung đội tập trung ngay nhé…
    Mọi người chui ra khỏi lán, người vặn lưng, kẻ ngáp, kẻ làu bàu.
    Xuân kéo cái quần dài lên, có chuyện gì lại đày đọa anh em buổi trưa thế này thế. Họp à?
    An nói vào, họp đấy, đại đội họp riêng với trung đội.
    Nụ hỏi nhỏ Xuân, họp riêng là sao chị. Xuân buộc vội tóc, thường xảy ra chuyện họp riêng là có việc quan trọng, hoặc là kiểm điểm đột xuất, hoặc là truy cứu trách nhiệm, hoặc là phát hiện đứa nào đó đang hủ hoá…Mày à? Nụ tái mặt, em làm sao. Xuân cười, rõ dở hơi, đúng là có tật giật mình. Nụ cười theo.
    Trung đội ngồi ở cửa hang đại đội.
    Chính trị viên Bá vai mang xắccốt, lại mang chéo qua ngực cái dây đeo đài bán dẫn. Quần áo chỉnh tề đứng nhìn cả trung đội. Xuân hích Nụ, trông thằng cha này đẹp trai tợn hèn chi mày mê nó cũng phải. Nụ im lặng.
    Bá lên tiếng:
    -Tôi được Chính uỷ điều động làm chính trị viên đại đội của chúng ta. Việc đó mọi người đã biết. Nhưng tôi biết là mọi người có vẻ không đồng tình với quyết định này của cấp trên. Các đồng chí không đồng tình là đúng vì từ một chiến sĩ bình thường nhảy vọt lên cấp chỉ huy đại đội, chuyện này hiếm. Các tiểu đội đều âm thầm phản đối. Có người còn chửi tôi thậm tệ, rằng thằng cứt đó thì làm chỉ huy cái gì? ( Bá nhìn An), có người còn có ý định tố cáo tôi lên cấp trến ( Bá nhìn Nụ).
    Bá dừng, châm điếu thuốc hút.
    Xuân thì thầm, chết rồi, tiểu đội mình có đứa làm gián điệp cho đại đội.
    -Tôi thì cho rằng, ở đây, cán bộ hay chiến sĩ cũng đều đội bom đội đạn hết. Chẳng ai hơn ai cái gì. Tất cả cũng đều phải hy sinh vì sự nghiệp chống Mỹ cứu nước. Vì thế, tôi yêu cầu các đồng chí nói thẳng, không được ném đá dấu tay, không được chửi trộm. Nếu ai phản đối tôi làm chính trị viên, viết đơn gửi lên tiểu đoàn xin hãy nói công khai. Ai?
    Im lặng.
    -Ai nào?
    Im lặng.
    -Thế nghĩa là tôi nghe nhầm…Thế nghĩa là tôi thông tin không đúng. Tôi xin lỗi các đồng chí và xin nhận khuyết điểm. Nếu vậy, các trung đội viết báo cáo lên đại đội rằng, việc tôi được Chính uỷ giao nhiệm vụ chính trị viên được toàn thể các đồng chí nhiệt liệt ủng hộ. Nào vỗ tay.
    Lác đác vài tiếng vỗ tay.
    -Mời các đồng chí nghỉ, chúc các đồng chí xứng đáng với niềm tin cậy của toàn mặt trận…
    Bá định quay đi thì Nụ bước lên:
    -Tôi có ý kiến…
    Có tiếng máy bay.
    Bá quay sang liên lạc:
    -Phát kẻng báo động toàn đại đội chuần bị làm nhiệm vụ
    Rồi Bá nhìn Nụ:
    -Báo động rồi…Đồng chí Nụ gặp tôi…Đại đội giải tán…
    Xuân kéo tay Nụ:
    -Mày làm cái gì thế?
    Nụ nhìn Xuân:
    -Em báo động.
    -Báo động gì?
    Nụ bước thẳng vào hầm đại đội.
    X X
    X
    Bá nhìn Nụ:
    -Da em xanh quá…Có bị sốt rét lần nào chưa?
    Nụ nhìn Bá:
    -Anh phải thật thà…Vào đây rồi, giữa bom rơi đạn nổ, anh là ai rồi người ta cũng biết hết, như em đã từng biết về anh vậy, không dấu được nhau. Cái kim lâu ngày trong túi cũng lồi ra, huống hồ anh là cả một lưỡi dao.
    -Anh nghe mọi người nói, em sốt rét, rồi rụng hết tóc…mái tóc ngày xưa đẹp như thế…tiếc nhỉ…Hôm nghe tin em rụng tóc, anh căm thù giặc Mỹ đến phát điên lên em ạ…
    -Ngoài chuyện anh quan hệ linh tinh, ngủ ngáy với phụ nữ, với đồng đội, với cả cháu Chính uỷ, với ai anh cũng lừa là anh chỉ có một mình họ…những chuyện đó đã tệ lắm rồi…Anh còn lừa cấp trên về thành tích…Ai đã cứu cả đoàn xe, có phải anh không?
    -Anh đang làm báo cáo, sẽ đề nghị cấp trên cho em đi đại hội thi đua ở Quân Khu, sẽ có dịp ghé thăm mẹ được vài ngày đấy. Trung đội báo cáo, em rất dũng cảm…
    -Tôi nói cho anh biết vậy thôi, anh phải suy nghĩ, vào đây, điều cốt yếu là xông ra giữa mưa bom bão đạn chứ không phải dùng mánh khoé. Tôi sợ mánh khoé của anh lắm rồi…
    Nụ đứng lên, quay lưng.
    -Nụ.
    Nụ dừng.
    Bá bước đến, dúi vào tay Nụ gói giấy:
    -Của em đấy. Coi như chúng ta chấm dứt quá khứ.
    Nụ mở gói giấy ra: cái quần lót của Nụ với dòng chữ của Bá.
    Nụ run lên.
    Nụ ném thẳng cái quần lót vào mặt Bá. Bá luống cuống, cái quần móc vào tai Bá, đeo lủng lẳng. Vừa lúc trung đội trưởng An và Hà vào. Nụ chạy ra khỏi hang. Bá vội vã vò cái quần lót của Nụ cho vào túi quần.
    An nói to:
    -Báo cáo chính trị viên, đồng chí Hà xin ở lại mặt trận.
    Bá nhìn Hà, sững sốt.
    Vẫn tiếng An:
    -Nếu đại đội đồng ý, đồng chí Hà vẫn tiếp tục về lại trung đội của tôi.
    Bá cười:
    -Thế thì tốt quá…Tinh thần chiến đấu của đồng chí Hà quá tốt. Tôi đồng ý.
    An quay ra.
    Bá nghiến răng với Hà:
    -Em làm cái trò gì thế?
    Hà ném ba lô xuống chân:
    -Tôi không ngu để anh lừa như vậy. Không ngu. Tôi đã ra gần đến miền Bắc, nhưng đã quay lại đơn vị. Anh hiểu tôi nói gì chứ, đồng chí chính trị viên?
    Bá ấn nhẹ cho Hà ngồi xuống:
    -Hôm ấy anh không tiễn em được vì phải về đại đội nhận nhiệm vụ chính trị viên…Anh đã xin cho em ra Bắc, thế mà còn quay lại là sao?
    Hà trừng mắt:
    -Anh lừa tôi đi cho khuất mắt, đỡ vướng, đúng không?
    Bá rít một hơi thuốc:
    -Em quên hết mọi kế hoạch anh đã bàn?
    Hà khóc nấc lên:
    -Tôi đã quay ra rồi quay vào, tổng cộng gần một tháng…Một tháng…Vì sao tôi quay vào anh biết không? Vì cái thai trong bụng đây này…
    Bá đánh rơi điếu thuốc.
    Tiếng kẻng báo động rền vang khắp bốn phương tám hướng mặt trận.
    Tiếng kẻng chói vang trong hang đá.
    Bá vã mồ hôi.
    Tiếng Bá cố sức át đi cả tiếng kẻng báo động:
    -Thế thì em phải ra Bắc…Ra liền…Rồi anh sẽ tìm cách…
    -Tìm cách gì? Tôi về và cả làng, cả xã, cả cơ quan của bố lu loa lên con gái ông Thứ trưởng vào chiến trường để chửa hoang, đúng thế không?
    Bá cầm cuốn sổ công tác lên quạt lấy quạt để:
    -Thế bây giờ cô muốn gì ở tôi?
    -Anh hãy ra Bắc cùng tôi, thế thôi, và phải cưới tôi làm vợ…Còn việc anh bỏ vợ anh như thế nào là việc của anh…
    Bá đi lại, suýt mấy lần vấp đầu vào thành hang.
    Đột ngột, Bá cúi xuống:
    -Ai xác nhận rằng tôi và em quan hệ? Ai xác nhận rằng cái thai kia là của tôi? Ai xác nhận? Ai xác nhận? Ai xác nhận?
    Hà vung tay vào mặt Bá:
    -Đồ đểu.
    Đồng chí liên lạc chạy vào:
    -Báo cáo, có điện thoại từ tiểu đoàn.
    Bá đi nhanh.
    Đồng chí liên lạc nhìn Hà:
    -Sao chị bạt tai thủ trưởng mà thủ trưởng không kỉ luật nhỉ?
    Hà quắt mắt lên. Đồng chí liên lạc lẻn mất.
    Hà khoác ba lô lên vai.
    Cô đứng im như một khúc gỗ.
    Rõ ràng là cô đang nghe tiếng khóc, tiếng hét, tiếng gào thét của cô vang rất to trong đầu mình.
    Một bàn tay đàn ông đặt lên vai Hà:
    -Tôi đưa Hà về đơn vị..
    Hà quay lại thấy An.
    An ôn tồn:
    -Về đã…Hãy nghe tôi…Về đơn vị còn có anh em, ở đây cô chỉ có một mình…
    Hà lúi cúi bước theo An.
    Hình như là tiếng kẻng báo động ở đâu đó, xa lắm, vọng đến.
    X X
    X
    Ba giờ sáng.
    Hà ngồi ở trên một phiến đá, cạnh một gốc cây cháy.
    An, Nụ, Xuân ngồi cạnh.
    Tiếng An vừa đủ nghe:
    -Việc của Hà như thế…Xuân và Nụ phải có ý kiến. Chị em phụ nữ với nhau, đừng bỏ rơi nhau..Anh Bá đã nói thế là tiêu rồi…Đừng hy vọng vào anh ta nữa…mà chúng ta có chứng cớ gì để nói anh ta quan hệ với Hà…đúng không Hà?
    Nụ lí nhí:
    -Anh ta cùng làng tôi đấy…
    Hà oà lên khóc:
    -Đời em sao gặp cái thằng đàn ông khốn nạn đến thế…
    Xuân ôm Hà:
    -Nếu em chuyển cái thai trong bụng em sang bụng chị thì chị chẳng cần thằng chó nào hết…Chị cứ vác bụng chửa đi hiên ngang thôi…Bị kỉ luật là cùng chứ gì… nhưng có đứa con đã…
    Hà:
    -Bom đạn chị em mình chịu được, em nhát gan nhưng rồi cũng sẽ quen, còn cái thai…chết vì dư luận, vì lời đàm tiếu…Bố em vì danh dự mà sẵn sàng giết em luôn chị ạ…
    Xuân đạp nhẹ vào An:
    -Thôi anh về ngủ đi…Việc đàn bà, anh ngồi đây làm gì…Thể nào cũng xử lý được…Khó như tắc đường còn xử lý nữa là…cái thai thì cũng như quả bom nổ chậm…thua nó à? Phải nghĩ cách bắt lão Bá phải tháo ngòi nổ…
    An gật gù:
    -Đúng vậy…Đúng vậy…
    Đột ngột, Xuân cầm tay Hà:
    -Đi…Đi với chị…đi với chị…
    Xuân kéo Hà đi.
    Nụ và An ngơ ngác nhìn rồi cũng chạy theo.
    Xuân kéo tay Hà đến trước cửa hang đại đội.
    Xuân nhặt lên hòn đá, đánh tới tấp vào cái kẻng treo trước cửa hầm.
    Keng keng keng. Keng keng keng. Keng keng keng…
    Hà giữ tay Xuân:
    -Chị làm gì thế?
    Xuân:
    -Tao báo động.

    17
    BÁO ĐỘNG (2)
    Đại đội trưởng Thắng là một người có quan điểm rất rõ ràng: cấp trên luôn luôn đúng. Vì thế, khi Bá được cấp trên đặc cách làm chính trị viên đại đội, anh đón Bá nồng nhiệt. Thắng nghe hết những dư luận ì xèo việc của Bá nhưng anh không bận tâm, bởi vì anh chỉ cần biết rằng, một khi cấp trên cân nhắc Bá thì chắc chắn cấp trên đã rất sáng suốt. Thề mà đằng này cấp trên lại là Chính uỷ.
    Thắng đối xử với Bá rất kiêng nể. Phần vì Thắng học thấp, nói năng vụng về, khi không nói được thì chửi bậy vài câu, còn Bá thì hễ nói là nói một lèo, cả giờ đồng hồ, câu nào cũng hay, Thắng phục. Là đại đội trưởng, Thắng chỉ biết hàng ngày xông về các trung đội, tiểu đội, xông thẳng ra trọng điểm, cầm xẻng cầm cuốc, hò hét cùng anh em lấp hố bom thông đường. Mỗi lần cần báo cáo thành tích, Thắng chỉ viết được vài dòng, tịt, thế là dù đại đội rất ngoan cường, thành tích rất lớn cũng không được cấp trên xét tặng danh hiệu gì. Chính trị viên cũ mới hy sinh cũng vụng về như Thắng. Hai anh em chỉ biết làm, không nói, không viết gì được.
    Chỉ về làm chính trị viên vài ngày, Bá đã gom hết mọi thành tích, viết một báo cáo dài gần hai mươi trang, đưa cho Thắng xem, Thắng sướng quá bắt tay Bá, đúng thế, đúng thế, đại đội mình thật anh hùng, nhưng mà lâu nay không ai nói lên được. Bá nói, tôi sẽ làm cho đại đội thành đơn vị anh hùng, ông tin chứ. Thắng gật gật đầu, tin tin, cấp trên đặc cách ông lên chính trị viên là quá đúng, quá đúng. Bá cướp lời, thế một số dư luận phản đối tôi, ông tin không? Không không không. Cấp trên mới đúng, dư luận anh em nhận thức còn hạn chế, không chấp.
    Bá nói gì Thắng cũng gật đầu.
    Bá nói, Bá đang yêu cháu ruột của Chính uỷ. Thắng gật gật đầu nói, may mắn quá, may mắn cho anh, cho tôi, cho cả đại đội.
    Bá nói, ở nhà đã làm thủ tục ly hôn vợ cho Bá rồi.
    Thắng nói, ừ nên vậy, nên vậy, phải bỏ vợ đã mới được quan hệ…
    Bá nói, Bá có rắc rối trong quan hệ với Hà, Thắng gật gật đầu, không sao không sao, ông muốn tôi giúp gì tôi giúp ngay, không thể để mọi người hiểu sai về ông được.
    Bá nói, cô Hà vì sợ chết mà tự thương để mong ra Bắc, tôi là nhân chứng, hồ sơ đây, ông biết ông phải làm gì chứ? Thắng gật gật đầu, trong chiến trường mà tự thương là đồng nghĩa với phản bội, phải đề nghị cấp trên tước quân tịch.
    Bá nói, ông phải tuyên bố cho cô ta như vậy, còn lại, tôi sẽ xứ lý. Ông học lý luận quân sự, có câu cái gậy và củ cà rốt, nhớ không?
    Thắng gật gật đầu, cái gậy và củ cà rốt. Tôi hiểu, tôi hiểu
    Bá nói, ông giúp tôi việc này, chính uỷ sẽ trực tiếp cám ơn ông.
    Thắng nói, không không, ông cám ơn tôi là tôi đã vui rồi, chính uỷ cám ơn tôi nữa thì tôi vinh dự suốt đời.
    Bá nói, ông là một đại đội trưởng mẫu mực, tôi cam đoan với ông là tôi sẽ tự viết thành tích về ông, về đại đội, và cả ông và đại đội sẽ được phong anh hùng. Chính uỷ sẽ nghe tôi.
    Thắng ngồi lặng người.
    X X
    X
    Dù được Thắng tuyệt đối tin tưởng và ủng hộ nhưng những gì xảy ra với Nụ, với Hà chiều nay khiến Bá suốt buổi tối đứng ngồi không yên.
    Bá gọi Thắng sang nói chuyện việc của Hà. Thắng nói, làm sao có chuyện đó, một chính trị viên như anh sao lại có thể làm cho cô ấy có thai. Bá nhìn Thắng, nghĩ thầm, thằng này ngu thật, đúng là loại cán bộ cuồng tín. Thắng chửi tục rồi trừng mắt, tôi sẽ đuổi cổ cô ta về địa phương, vừa phạm tội tự thương, vừa phạm tội vu khống thủ trưởng. Tại sao cách mạng lại chứa chấp những cán bộ như thế được nhỉ. Bá hỏi, thế anh thấy tôi ra sao? Thắng cứng cỏi, chỉ cần biết anh được Chính uỷ yêu mến là tôi biết ngay anh là người tốt. Bá mỉm cười.
    Thắng vội đi chỉ đạo thông đường.
    Còn lại Bá.
    Bất chợt, Bá đưa tay lên cầm dái tai. Rồi như sực nhớ điều gì, Bá lấy ba lô xuống. Bá kéo lớp đáy ba lô lên, lôi ra mớ quần lót mà Bá tự coi là chiến tích thời trai trẻ. Trai trẻ cục cứt. Bá lầm rầm chửi. Rồi Bá lấy cả tệp quần lót, châm lửa đốt sạch. Bá ngồi nhìn ngọn lửa, cháy dần trên từng lớp vải, trên từng cái tên ghi vội: Nụ, Kim Anh, Hà, Hoàng Lan…
    Bá tự lẩm bẩm, mình là thằng khùng. Đã tới lúc không thể cứ trắng trợn như thế này.
    Bá viết ra bàn tên của ba cô gái đang làm Bá mất ngủ: Nụ. Kim Anh, Hà.
    Nụ không là cái gì, loại gái nhà quê này, chẳng sợ.
    Kim Anh và Hà, cả hai đối với Bá đều rất quan trọng, Kim Anh là con đường tiến thân của Bá ở chiến trường, Hà là con đường tiến thân của Bá ở tương lai tới. Hai cô này, Bá không thể bỏ ai hết.
    Nhưng tình hình đã căng thẳng.
    Hà có thai.
    Và Hà đã quay lại vì có thai.
    Giữ Hà lại thì Bá đi tong. Tiếng oe oe của đứa trẻ như tiếng ông chánh án tuyên tội Bá. Nhưng để Hà ra Bắc thì làm cách nào. Hà chỉ có thể ra Bắc nếu Hà biết chắc chắn rằng, Bá sẽ cưới Hà làm vợ.
    Bá chợt oà lên một tiếng rồi vội vã ngồi vào bàn hí hoáy viết.
    X X
    X
    Đang ngủ thì nghe tiếng kẻng báo động ngay cửa hang. Bá còn đang ngái ngủ thì Thắng đã vùng dậy. Thắng lôi Bá cùng chạy ra.
    Thắng lia đèn pin.
    Trước cửa hang, Nụ, Xuân, An, Hà đang đứng, nhìn gương mặt ai cũng hừng hực khí thế chiến đấu.
    Thắng hét:
    -Các dồng chí dám đánh kẻng báo động ngay trước cửa chỉ huy của đại đội là thế nào hả? Phản chiến à? Ai chủ mưu?
    Xuân lại cầm hòn đá lên: keng keng keng
    Thắng sấn tới: Tôi hỏi ai chủ mưu?
    Xuân chỉ vào Bá: Chính trị viên chủ mưu
    Thắng hét, đồng chí Xuân, nói năng mất lập trường. Còn trung đội trưởng An, đồng chí là đảng viên mới kết nạp, đồng chí hùa theo quần chúng để nói xấu đảng viên Bá là sao?
    Xuân tiến tới trước mặt Thắng, đại đội trưởng làm chúng tôi rất thất vọng. Tại sao đại đội trưởng bảo vệ kẻ xấu?
    Thắng nổi khùng: Ai xấu? Đồng chí dám bảo chính trị viên Bá là xấu? Nói thế tức là mặt trận đề bạt đồng chí Bá là mặt trận sai nốt. Hồ đồ.
    Nụ kéo giật cánh tay Xuân. Xuân vẫn nói to, tôi là tiểu đội trưởng, bom rơi đạn nổ, cái chết cận kề chúng tôi không sợ, cái chúng tôi khỉnh bỉ nhất là sự hèn nhát. Nhất là đàn ông các anh, đã làm cho người ta to bụng ra rồi bỏ chạy, hèn nhát quá. Đây. Cô Hà đây. Cái thai trong bụng cô Hà là của chính trị viên đấy. Tôi đưa cô Hà lên giao cho chính trị viên giải quyết. Thế thôi. Hết. Nếu không giải quyết. tôi sẽ kéo cả tiểu đội lên gặp chính uỷ.
    An từ tốn: Báo cáo đại đội trưởng, tôi không hùa theo quần chúng, nhưng đồng chí Hà là chiến sỹ của tôi, đồng chí Hà báo cáo mọi chuyện về cái thai như vậy, tôi thấy chính trị viên Bá cần dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật, dù phải bị kỷ luật, không thể từ chối trách nhiệm, làm như thế cán bộ chiến sỹ toàn đại đội sẽ không đồng tình, làm hại tương lai của đồng chí Hà, làm hại uy tín của chỉ huy đại đội, tinh thần tư tưởng của anh em sẽ không ổn định.
    Nụ nhìn Bá: Tôi và chính trị viên Bá là người cùng làng. Tôi tin cô Hà. Tôi hiểu anh Bá. Anh Bá đã gây chuyện thì phải nhận.
    Xuân: Ở chiến trường, giữa cái sống cái chết hàng ngày rất mong manh nên mọi việc phải rõ ràng. Mặt trận chứ không phải là cái giường ngủ để các người làm loạn. Một người đàn ông như anh Bá mà làm chính trị viên thì còn nói ai nghe. Mỗi cái việc đàn bà ấy anh còn không dám nhận thì anh còn làm được việc gì to lớn.
    Thắng gào lên: Thôi im cả đi, chiến sỹ mà nói cán bộ như vậy thì còn gì là kỷ luật trên dưới…
    Bá đột ngột vỗ tay.
    Mọi người giật mình nhìn.
    Bá lại đột ngột đưa tay lên lau nước mắt, sụt sịt nói: Các đồng chí làm tôi cảm động quá. Chỉ có vào mặt trận mới được sống trong không khí của tình đồng chí đồng đội như thế này. Các đồng chí chửi mắng tôi nữa đi, tôi nghe hết. Tôi xứng đáng để các đồng chí chửi bới như vậy. Nhưng các đồng chí ơi, nếu các đồng chi đọc lá thư bố tôi gửi cho tôi thì các đồng chí hiểu tấm lòng của tôi với Hà như thế nào…
    Xuân giật lá thư trên tay Bá, soi đèn pin, đọc đọc đọc
    Xuân đưa cho An, đọc đọc đọc
    Xuân đưa cho Nụ, đọc đọc đọc
    Xuân đưa cho Hà, đọc đọc đọc.
    Thắng lấy lá thư từ tay Hà, đọc đọc đọc.
    Xuân lí nhí: Kệ hai người. Về. Hà ở lại.
    Xuân quay đi. Nụ chạy theo. An cũng lừng khừng rồi đi theo Xuân và Nụ. Thắng quay vào hang.
    Bá nhìn Hà.
    Hà lao tới gục lên vai Bá khóc.
    Bá im lặng mỉm cười.
    Hà nói, em không ngờ anh lại bình tĩnh giải quyết như vậy. Hoá ra anh đã báo cáo với gia đình về việc em. Hoá ra ở nhà, anh đã nhờ gia đình giải quyết việc ly hôn. Hoá ra, vợ anh lại ngoại tình nên phải ký vào đơn li hôn…
    Bá nói nhỏ:
    -Ngày mai em ra Bắc ngay nhé.
    -Vâng.
    -Ra thì cứ về nhà em…Cầm quyết định phục viên rồi nói với bố thu xếp một công việc ở Văn phòng Bộ đợi anh
    -Dạ
    -Anh sẽ tìm cách ra Bắc thời gian tới, và chúng ta sẽ cưới nhau
    -Dạ…
    -Nói với bố, anh cần một tác động để mặt trận cho anh ra Bắc
    -Dạ…
    -Gần sáng rồi, ở đây với anh…
    -Dạ…
    X X
    X
    Xuân hậm hực nhìn Nụ: Đấy mày thấy chưa.
    Nụ nói, thì chúng mình còn làm được gì
    Xuân ngồi bó gối, ức thật, thằng cha này đủ trò.
    Nụ nhìn Xuân, nhưng em không tin là vợ anh Bá lại ngoại tình.
    Xuân làu bàu, có gì mà không tin, chuyện ấy thường
    Nụ lẩm bẩm, em chỉ sợ vợ anh ấy bị anh Bá cài bẫy
    Xuân quắc mắc lên, lũ chúng mày ngu quá, mỗi thằng Bá mà làm đứa nào cũng điên lên là sao.
    Nụ nói, là chị chưa được anh ấy tán tỉnh thôi, em nói thật, nếu anh ta tán tỉnh chị, chị cũng cuồng lên.
    Xuân, đừng hòng. Tán tỉnh kiểu đó tao đánh vỡ mặt.
    Nụ im lặng.
    Lát sau Xuân hỏi, mày ngủ rồi hả Nụ?
    Nụ nói nhỏ: Thế là Hà ở lại với chính trị viên
    Xuân dí sát mặt vào Nụ: Mày ghen à? Con điên.
    X X
    X
    Bốn ngày sau, Bá đang ngồi viết bản thành tích của đại đội thì đồng chí liên lạc chạy vào, hớt hãi báo cáo
    -Báo cáo chính trị viên, chị Hà…
    Bá vẫn viết…
    -Đồng chí Hà làm sao?
    -Báo cáo…chị Hà đi theo xe ra Bắc, đến gần Hà Nội thì bị bom, chị ấy bị sức ép…
    Bá vẫn viết…
    -Thế cơ à? Gần Hà Nội mà tình hình vẫn căng như mặt trận ấy nhỉ?
    -Báo cáo…Có một đồng chí lái xe đi vào, nhắn với chính trị viên là, chị Hà bị sẩy thai ạ…Có cả thư cùa chị Hà gửi đây ạ…
    Bá vẫn vừa viết vừa đưa một tay ra lấy thư.
    -Báo cáo…Bố chị ấy đã đưa chị ấy sang Trung Quốc nghỉ dưỡng sức rồi ạ…
    -Thế cơ à? Sang Trung Quốc cơ à…
    -Báo cáo hết.
    -Được rồi.
    Đồng chí liên lạc quay ra.
    Bá ném lá thư của Hà vào góc hang và thở hắt ra một cái khoan khoái.
    Bá mở lá thư của vợ Bá gửi vào: ” Anh yêu quí. Mẹ con em ngày đêm mong ngóng thư anh. Hôm nay có đoàn công tác vào mặt trận, em viết mấy dòng chúc anh bình an, ngày chiến thắng trở về…”











    18
    ĐÁ
    Một bức điện ngắn: Chính uỷ về thăm đại đội.
    Đại đội trưởng cả đêm không ngủ, thỉnh thoảng lại chui đầu ra ngoài võng, hỏi Bá, làm sao nhỉ, làm sao nhỉ. Bá vắt vẻo chân trên võng, rít thuốc, nói rõ từng tiếng. Đại đội trưởng Thắng vùng dậy, ông nói chậm cái, tôi phải ghi. Chưa bao giờ đón thủ trưởng lớn, nay lúng túng ông ạ. Bá nói, thứ nhất là phải chỉnh tề trang phục, chiến tranh gian khổ, nhưng điều lệnh quân đội là càng phải nghiêm túc. Thứ hai là cần phải chuẩn bị cho Chính uỷ bữa ăn đạm bạc nhưng nhớ đời. Đạm bạc và nhớ đời là sao? Bá cười, đạm bạc là tự tung tự cấp, nhớ đời là phải ngon. Món gì nhỉ? Ông nói Chính uỷ thích món thịt chó à? Bá nói, không, ăn cơm chiến sĩ thôi, càng đạm bạc càng tốt, nhưng sau bữa ăn cần cho Chính uỷ xem văn nghệ đại đội, cây nhà lá vườn để Chính uỷ và đoàn cán bộ cấp trên hiểu rằng, đúng là tiếng hát át tiếng bom. Đây là cơ hội cho chúng ta báo cáo để Chính uỷ xem xét phong anh hùng. Thắng bước lại, ngồi cạnh Bá: văn nghệ nhờ ông nhé. Tôi sẽ lo đón tiếp, báo cáo. Bá nhìn Thắng, báo cáo ngày mai tôi sẽ viết. Ông đưa Chính uỷ đi xem xét trọng điểm. Khi quay lại, tôi đã lo xong mấy tiết mục văn nghệ. Thắng thở phào nhẹ nhõm.
    X X
    X
    Xuân và Nụ đi xuyên rừng, khảo sát mở một con đường nghi binh máy bay Mỹ. Vách núi cheo leo, những phiến đá dựng đứng, nóng rực trong nắng. Từ trên cao, Nụ nhìn xuống trọng điểm, nhìn xuống con đường vắt cheo leo qua những triền núi đá, trơ trọi và nát tươm trong vô số những hố bom.
    Xuân nói, kinh nhỉ, toàn tay không với các cuốc, cái xàbeng mà suốt mấy năm, chị em mình đào bới vách đá, làm được nhiều đường quá.
    Nụ ngắm đá. Nụ ngắm những vệt đá bị chẻ dọc, lẹm vào vách núi, mở bên bờ vực những con đường cheo leo, chạy vòng qua vòng lại quanh những sườn núi, tưởng như đó là công trình làm ra từ những phương tiện máy móc hiện đại, không phải từ bàn tay con gái.
    Nụ đưa bản tay mình lên, đôi bàn tay hồi còn ở nhà, bao giờ mẹ cô cũng nâng niu. Mẹ nói, tay con gái phải mềm mại, phải hồng hào thì đàn ông nó mới thích. Nụ cầm cái cuốc mẹ cũng không cho, để đó cho tao. Nụ cầm cái búa mẹ cũng để đó cho tao. Mẹ giữ bàn tay Nụ như giữ của cải trong nhà. Mẹ nói, Nụ của mẹ rất đẹp, mẹ muốn giữ cho Nụ một vẻ đẹp thật công chúa để khi về nhà chồng người ta khỏi khinh. Nụ cười, con nhà nông, sao mẹ lại ví con là công chúa. Mẹ nói đời mẹ khổ rồi, khổ thêm cũng không sao, mẹ không muốn Nụ vất vả, Nụ phải lấy chồng cán bộ, Nụ phải đi làm cán bộ. Nhưng bàn tay Nụ bây giờ đã chai ráp, đã phồng rộp lên từng ngày, bàn tay không còn mềm mại nữa mà chai cứng như tay đàn ông rồi. Nụ cầm bàn tay Xuân lên, tay Xuân còn chai sần nhiều hơn Nụ. Nụ áp bàn tay Xuân lên má mình, kéo nhẹ, vết chai ở da làm ráp cả mặt. Xuân nói, mày làm sao thế. Nụ cười, em nghĩ đến mẹ, mẹ bảo tay con gái phải mềm mại. Xuân ngồi xổm, vào đây, tay mềm mại sao được.
    Mắt Xuân long lanh, thế mà anh Dũng khen, tay em ấp áp lắm. Anh Dũng tao rất thích nắm bàn tay tao, anh nói, sau này hoà bình, cưới nhau, mọi việc to việc nhỏ trong nhà anh ấy làm hết để giải phóng đôi bàn tay cho tao, anh ấy nói, bàn tay tao ở mặt trận gian khổ rồi, sau này, anh ấy cho bàn tay tao nghỉ ngơi dài ngày. Rồi Xuân nằm ngửa ra đất, tao nhớ anh Dũng mày ạ. Mày nhớ ai không? Nụ cũng nằm bên Xuân. Hai chị em nằm trên phiến đá lớn, Nụ lắc đầu. Quên lão Bá rồi à? Nụ gật đầu. Ừ, quên đi, lão ấy chỉ lợi dụng. Nụ nói, nói quên thế thôi, nhiều khi cũng thấy nhớ. Xuân cười, mày nhớ ba cái vụ nó lột truồng quần áo của mày ra, chứ nhớ gì. Lâu không bị, thèm hả? Nụ chúi đầu vào ngực Xuân, chị chưa bị nên không biết đấy thôi. Xuân quay sang Nụ, lần đầu thế nào hả mày? Nụ cười. Nụ thì thầm, hôm nào gặp anh Dũng, cho anh ấy một lần đi. Xuân xua tay, không được đâu, lão này mà thấy tao lột áo quần ra lão phóng xe chạy liền. Nụ cười, chị nhầm, đàn ông chẳng thằng nào chạy đâu chị ạ.
    Một lúc, Xuân thở dài, con gái tụi mình vào đây lâu ngày e cũng thành đá mày ạ. Nụ ngạc nhiên, sao chị nói thế. Xuân ngồi dậy, thì ngày đêm theo phá bom, thông đường, cái sống cái chết rình rập, đứa nào cũng bặm trợn, băm bổ như con trai hết, làm sao mà không thành đá.
    Nụ đột ngột cởi nút áo ra. Bộ ngực trần phơi lộ trong nắng. Chị xem ngực em cái, đẹp không? Xuân đưa tay xoa nhẹ lên ngực Nụ, nói, đẹp lắm, đẹp lắm, thằng đàn ông nào thấy ngực của mày cũng muốn bóp cái nhỉ. Nụ nhắm mắt, kéo tay chị Xuân đưa lên ngực. Xuân nói, mày làm gì thế, tay tao bổng rộp lên rồi, có gì nữa đâu. Nụ thở dốc, nhưng em đang thích chị ạ.
    X X
    X
    Bá hì hục ngồi viết thành tích đại đội.
    Nếu Bá thành công trong việc đưa đại đội thành đơn vị anh hùng thì tiếng tăm Bá cũng lừng lẫy.
    Bá tập trung từng chữ một.
    Đại đội trưởng Thắng thì tìm bộ áo quần mới nhất mang vào, mang giày mới, nai nịt gọn gàng, đầu đội mũ tai bèo. Thắng đứng nghiêm, đưa tay chào: Báo cáo Chính uỷ, tôi Nguyễn Văn Thắng, đại đội trưởng đại đội 25. Chưa được. Tiếng hô không đanh thép. Thắng làm lại. Thắng chạy từ ngoài vào, úp mặt vào góc hang, hét to: Báo cáo Chính uỷ…
    Bá giật mình cáu, ông làm cái gì đấy, để yên cho tôi viết báo cáo.
    Thắng nói, thì tôi đang tập điều lệnh đội ngũ để đón Chính uỷ.
    Bá xoay Thắng lại, ngách hang này là chỗ đi đái, chính uỷ đâu mà ông cứ chạy vào đấy báo cáo.
    Thắng cười, thì coi như trước mặt là chính uỷ.
    Bá nói, ông coi tôi là chính uỷ không được à?
    Thắng gật gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, tôi làm lại nhé.
    X X
    X
    Từ 12 giờ trưa máy bay bắt đầu oanh tạc.
    Chỉ trong chốc lát, trọng điểm dày đặc lửa và khói.
    Đại đội trưởng Thắng trút bỏ bộ quân phục đón chính uỷ, lao về các trung đội. Bá bình thản ngồi ở góc hang viết báo cáo.
    Trước khi rời hang, Thắng nói, anh cứ viết báo cáo gửi, bom đạn thế này Chính uỷ chẳng về nữa đâu.
    Thắng lao về trung đội của An đang chốt giữ trọng điểm. Bom nổ dày đặc.
    An chạy đến bên Thắng, 2 cây số đường bị bom cắt ngang. Tôi đang cho anh em khắc phục.
    Thắng quan sát bằng ống nhòm, lẩm bẩm, hôm nay tình hình hơi khác, máy bay oanh tạc bất thường, không biết có chuyện gì.
    Nghe có tiếng hát trong hang đá lẫn trong tiếng bom. Thắng hỏi, hát hò cái gì thế. An nói, chính trị viên Bá yêu cầu anh em tập lại bài hát do Bá sáng tác. Thắng sừng sộ, bài hát con c., giải tán, ra mặt đường hết. An níu Thắng, nhưng đầy là tiết mục văn nghệ đón chính uỷ. Thắng cáu, chính uỷ trời cũng phải thông đường đã, giải tán, điều động tất cả ra mặt đường ngay.
    An chạy vào hang đá. Tổ văn nghệ đang véo von hát. An nói, giải tán văn nghệ, ra mặt đường. Tất cả vỗ tay. An hỏi, sao vỗ tay. Một người nói, trung đội trưởng ạ, thà ra mặt đường còn sướng hơn tập hát. Một người khác nói, bài hát gì mà hát lên cứ như đá lăn. Mọi người cười. Đại đội trưởng Thắng tới, các đồng chí giải tán, ra mặt đường, không hát hò gì hết. Đột ngột Bá đã đứng sau lưng, tiếng Bá lạnh tanh: Ai cho phép dừng văn nghệ. Đại đội trưởng Thắng nói, tôi đấy, văn nghệ văn gừng, đường đang tắc, cần người lắm, lúc này không thể văn nghệ. Bá nhìn Thắng, nếu đồng chí nghiêm cấm anh em tập văn nghệ thì đồng chí viết cho mấy chữ. Thắng ngớ ra, viết cái gì? Bá nói, chính trị và quân sự là hai chân ở chiến trường, đồng chí định thủ tiêu chân chính trị đúng không? Đại đội trưởng Thắng lúng túng: Nhưng đường đang tắc. Bá nói, đường tắc mới cần văn nghệ. Tiếng hát át tiếng bom.
    Bá vào, tay cầm ghi ta, rồi cất lời:
    -Ôi…Chiến trường thân yêu, vì tổ quốc, chúng ta không tiếc chi tuổi trể…
    Một quả bom nổ gần. Bá chui tọt vào ngách hang đá, vẫn gào lên hát:
    -Tuổi trẻ chúng ta sợ chi đạn bom, sợ chi khói lửa…
    Tổ văn nghệ ồn ào hát theo Bá. Thắng đứng nhìn rồi quay ra. An chạy theo.
    X X
    X
    Chính uỷ cùng đồng chí liên lạc đi bộ ra trọng điểm. Một cô gái nằm vắt qua tảng đá. Chính uỷ bước lại, lay gọi, này đồng chí. Cô gái mở mắt. Đồng chí làm sao thế? Ở đơn vị nào, lạc đường à? Cô gái nói tên em là Hà thưa thủ trưởng, em ở miền Bắc trở lại đơn vị. Chính uỷ đưa bi đông cho Hà. Hà uống nước ừng ực. Khát qua. Em đi bộ mấy ngày trong rừng, tìm về đơn vị, tới đây thì kiệt sức. Chính uỷ nhìn đồng chí liên lạc, ta nghỉ chút đi. Chính uỷ ngồi bên Hà.
    -Nói tôi nghe nào, ai cử đồng chí ra Bắc.
    Hà hỏi:
    -Nhưng thủ trưởng là ai?
    -Tôi đi công tác qua đây thôi
    -Thủ trưởng biết chính uỷ của em không?
    -Không. Sao?
    -Thủ trưởng có biết chính trị viên Bá không?
    -Không. Sao?
    -Không có chuyện gì đâu ạ.
    Chính uỷ đưa mắt cho đồng chí liên lạc, đồng chí liên lạc hiểu ý lảng xa ra.
    -Có gì nói tôi nghe…
    Hà nhìn chính uỷ:
    -Em định tìm đường lên gặp Chính uỷ báo cáo một việc về anh Bá.
    -Thế à? Cậu ấy sao?
    -Lính tụi em nói, cậu ấy yêu cháu ruột của chính uỷ nên được cưng chiều, từ chiến sĩ lên thẳng chính trị viên.
    -Thế à? Anh em phản đối à?
    -Dạ..Chuyện ấy không có gì nếu anh Bá là người tử tế…
    -Hả? Tôi không hiểu
    -Anh em chiến sĩ nói, chỉ vì chính uỷ ăn được bữa thịt chó anh Bá nấu mà được thăng chức…
    -Ha ha ha…Vui nhỉ. Sao nữa?
    -Thủ trưởng biết không? Để kiếm được con chó cho chính uỷ ăn, hai chiến sĩ chúng ta đã hy sinh…
    Chính uỷ đột ngột ho.
    Hà nói tiếp:
    -Không dấu gì thủ trưởng, em và anh Bá có quan hệ. Rồi em có thai, rồi anh Bá xin cho em ra Bắc. Anh ấy nói, anh ấy sẽ ra cưới em. Nhưng hoá ra, về quê, anh ấy vẫn chưa li dị vợ, anh ấy nói dối để tống cổ em rời khỏi mặt trận với cái thai. Rồi em bị sức ép của bom, sẩy thai, một người lính cùng quê em báo với anh ấy tin em sẩy thai, anh ấy lại tỏ ra rất vui mừng…Em quyết định quay vào mặt trận. Em muốn xin các thủ trưởng ở trọng điểm. Chết thì thôi. Em phải gặp mặt anh Bá…Em phải tố cáo anh ấy thủ trưởng ạ. Em muốn báo cáo với chính uỷ về anh ấy. Anh ấy là thằng khốn nạn. Trong lúc anh ấy làm em có thai thì anh ấy còn quan hệ với bác sĩ Kim Anh, cháu ruột của chính uỷ…
    Hà vừa kể vừa ấp ức khóc. Như thế nỗi ấm ức này chỉ chờ có dịp là tuôn ra hết.
    Chính uỷ im lặng hút thuốc.
    -Đồng chí yếu, không thể ở đơn vị trọng điểm được, tôi bố trí đồng chí về mặt trận bộ nhé…
    -Thủ trưởng là ai mà bố trí được em về mặt trận bộ.
    Chính uỷ viết mấy chữ đưa cho Hà rồi nói, cô cứ theo đường này, đi cẩn thận, cách đây hai cây số có xe con tôi ở đó, cô đưa mảnh giấy này cho lái xe, đồng chí ấy sẽ chở cô về mặt trận bộ. Tối chúng ta gặp nhau. Tôi phải đi.
    Chính uỷ và chiến sĩ liên lạc đi tiếp. Hà nhìn theo rồi cô lặng lẽ bước theo sau.
    X X
    X
    Xuân nhổm lên nhìn rồi kéo tay Nụ: Nụ, ai thế nhỉ. Hai thằng cha nào liều mạng thế nhỉ. Xuống với tao.
    Xuân và Nụ chạy xuống trọng điểm.
    Xuân hét:
    -Này hai ông tướng, sao cứ lù lù đi vào trọng điểm thế, không nhớ là máy bay vừa oanh tạc xong à?
    Chính uỷ nhìn Xuân:
    -Đây là cũng đường do tiểu đội đồng chí Xuân phụ trách?
    Nụ nhanh nhảu:
    -Báo cáo đúng ạ…Tiểu đội trưởng Xuân đây ạ.
    Chính uỷ bắt tay Xuân:
    -Tốt lắm, đồng chí là Xuân…Tôi đã nghe tiếng tiểu đội đồng chí rồi…
    Xuân lí nhí:
    -Thủ trưởng là ai ạ?
    Đồng chí liên lạc:
    -Đây là Chính uỷ mặt trận
    Nụ hét lên:
    -Úi trời ơi, chính ủy đây rồi…Bọn em mấy ngày nay cứ hỏi nhau, chính uỷ như thế nào nhỉ…Ui trời ơi, chính uỷ cho em cầm tay cái…Thích quá…
    Chính uỷ cười:
    -Các đồng chí giỏi lắm, rất giỏi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy các đồng chí nên mới đi bộ vào đây…
    Xuân ngỡ ngàng:
    -Báo cáo chính uỷ…Chúng em không biết để đón chính uỷ
    Chính uỷ vỗ vai Xuân:
    -Đồng chí theo tôi đi luôn nhé, chuẩn bị ba lô, tôi cho đồng chí 20 phút.
    Xuân hỏi:
    -Đi đâu thủ trưởng?
    Đồng chí liên lạc:
    -Chính uỷ chọn đồng chí cùng Chính uỷ đi Đại đội thi đua toàn quân ở Hà Nội. Đồng chí sẽ gặp Bác Hồ…
    Chính uỷ nói thêm:
    -Thành tích của đồng chí cả mặt trận đều biết. Rất giỏi.
    Đồng chí liên lạc:
    -Đồng chí chuẩn bị đi ngay, cùng thủ trưởng lên tiểu đoàn nhé.
    Đồng chí liên lạc quay sang chính uỷ:
    -Chúng ta không ghé đại đội theo kế hoạch hả thủ trưởng?
    -Không.
    Nụ ôm ghì lấy Xuân:
    -Ôi chị Xuân…
    X X
    X
    Đại đội trưởng Thắng vẫn áp mặt vào ngách đá: Báo cáo Chính uỷ, tôi…
    Chính trị viên Bá thì đang sang sảng đọc báo cáo thành tích.
    An chạy vào, vừa thở vừa nói:
    -Báo cáo…
    Bá bực mình dừng đọc:
    -Gì nữa? Lại đang tắc đường?
    An:
    -Báo cáo, Chính uỷ đã về đại đội ta
    Đại đội trưởng Thắng định lao ra. Bá giữ tay lại:
    -Chỉnh đốn trang phục đi đã.
    An:
    -Nhưng Chính uỷ đã đi rồi à?
    Bá trợn mắt:
    -Cậu ăn nói lẩn thẩn gì thế, chính uỷ về, rồi đi, là sao?
    An:
    -Chính uỷ về thẳng trọng điểm nơi tiểu đội trưởng Xuân phụ trách và đưa đồng chí Xuân đi luôn, nghe nói là đồng chí Xuân sẽ đi báo cáo chiến công ở Hà Nội.
    Bá xô đại đội trưởng Thắng suýt ngã, lao ra cửa hang.
    Bá chạy vọt lên đường.
    Con đường vắng lặng.
    Bá quay lại, đột ngột giật mình khi nhìn thấy Hà đứng trước mặt.
    Trong ngách hang bên trái, tốp ca nam nữ đang khí thế ôn luyện bài hát do Bá sáng tác. Hà nhìn Bá:
    -Chính uỷ đi xa rồi…Chính uỷ mời tôi về với làm việc ở Bộ tư lệnh. Tôi đã kể hết chuyện về anh cho chính uỷ nghe, cả chuyện thịt chó…
    Bá quay vào, bước sầm sập.
    Hà nói theo:
    -Anh không dấu mặt được mãi đâu chính trị viên ạ.
    Trong hang đá, tốp ca nam nữ đang gào lên rất to:
    -Ôi những chiến sĩ thân yêu của tôi, ngày đêm đối mặt với quân thù bảo vệ quê hương…
    Bá giật cái ghi ta từ tay một người lính.
    Tiếng hỏi nhao nhao:
    -Chính trị viên ơi, chuẩn bị tíêt mục văn nghệ chưa?
    -Chính trị viên ơi, bọn em thuộc hết bài rồi đấy, hùng tráng quá, khí thế quá nhỉ?
    Bá cầm cái đàn ghi ta lên đập mạnh vào vách đá.
    Ghi ta vỡ tan.
    Đại đội trưởng Thắng chạy tới:
    -Báo động à?
    Bá ngồi im.
    Bóng Bá hắt vào thành hang như một hòn đá.


    19
    HUYỆT
    Chuông điện thoại ở chỉ huy đại đội vang lên lúc 12 giờ đêm. Đại đội trưởng cầm máy vâng dạ mấy tiếng rồi đặt tổ hợp xuống. Thắng quay sang Bá lúc ấy vẫn đang ngồi trước cửa hang. Tiểu đoàn điện báo ngày mai anh lên gặp Chính uỷ. Bá không trả lời. Bá hiểu chuyện ấy sẽ đến. Từ hồi đêm tới giờ Bá chỉ mỗi suy nghĩ việc này, rằng, sẽ chống đỡ thế nào trước cơn phẫn nộ của Chính uỷ. Không đùa với ông ấy được. Không thể tranh luận với cụ rằng, không được tin Hà, rằng, Hà chỉ thông tin một chiều. Việc lúc này phải làm sao cho cụ bớt giận, rồi thì hoặc là rút lui trong danh dự hoặc là chấp nhận một hình phạt. Bá biết mình đủ lý luận để biện hộ cho hành động của mình, cả việc hy sinh hai chiến sỹ để kiếm con chó về thết đãi Chính uỷ, đến việc quan hệ với Hà, với Kim Anh, cả việc nói dối Hà là ở nhà Bá đã li dị vợ. Nói dối. Nói dối. Nói dối. Trơ trẽn. Lì lợm chấp nhận mọi lời chửi bới, mọi hình phạt, với Bá, chuyện ấy không khó. Cái khó là làm sao từ những thất bại ê chề này, Bá vẫn gây được tiếng vang, gây được ấn tượng tốt đẹp với chính những người đang có cơ hội thù ghét mình và lại tiếp tục ủng hộ Bá, thúc đẩy Bá tiến nhanh hơn đường công danh. Làm được thế mới xứng danh Bá chứ.
    Nhưng khó. Rất khó.
    Lúc này Bá cần vô cùng một người bạn lắm mưu nhiều kế bên cạnh để giúp Bá vượt qua cửa nạn. Nói chuyện này với đại đội trưởng Thắng cũng không lợi lộc gì, cái thằng cha luôn trung thành với lý thuyết cấp trên là chân lý.
    Thắng bước lại, ngồi cạnh. Ông buồn thế à. Có chuyện gì ghê gớm thế. Chính uỷ về, chỉ đến tiểu đội cô Xuân, không ghé đại đội là công việc của Chính uỷ, mình nghĩ thế cũng không sao. Có được cô Xuân đại diện cho chiến sĩ toàn mặt trận ra báo cáo thành tích ở Trung ương là vinh dự lắm rồi. Bá búng điếu thuốc bay qua mặt Thắng, ông thì cái gì cũng vinh dự. Thế thì sao? Như vậy là cấp trên quan tâm đại đội của mình rồi. Ông thấy tôi xứng đáng với chức vụ chính trị viên không? Bá hỏi. Thắng ngớ ra rồi cười xoà, ông đùa, cấp trên cử ông về làm chính trị viên mà ông không xứng đáng sao được. Bá thở dài, tôi hỏi ý kiến cá nhân của ông. Thắng thật thà, ý kiến cá nhân của tôi sao dám đọ với quyết định của cấp trên. Bá mỉa mai, thế cấp trên bảo ông ngày mai đứng giữa bãi bom để thông xe ông cũng nghe chứ. Thắng hồ hởi, vinh dự, vinh dự, nếu cấp trên cử mình ra bãi bom thì đúng là vinh dự. Bá cáu, ông ngu lắm, cái gì cấp trên cũng đúng hết. Thắng lại gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, cấp trên không đúng thì làm sao gọi là cấp trên. Bá cố kiên nhẫn, thế nếu một ngày, cấp trên lại điều động tôi về làm thằng lính phá bom thông đường, làm thằng lính trơn thì ông nghĩ sao. Thắng vỗ vai Bá, đó là ý kiến tổ chức, là sự điều động của cấp trên, tôi và ông hay bất cứ ai cũng đều nghiêm chỉnh chấp hành.
    Bá đứng lên, uể oải vào võng nằm. Thắng nhìn Bá, không nói gì cũng lên võng nằm.
    Một lúc, Bá nói với sang, ông ạ, ông đề xuất lên thủ trưởng tiểu đoàn cho tôi về tiểu đội chiến đấu nhé, tôi muốn thử thách trong khói lửa, với lại, muốn làm chỉ huy giỏi cần phải có thực tế. Thắng chồm qua, hả, hay quá, ông về làm tiểu đội trưởng thay cô Xuân một thời gian nhé. Bá uất lên chửi, cứt, coi thường nhau thế à? Đang là chính trị viên lại xuống làm tiểu đội trưởng, anh em nó ỉa vào mặt. Thắng ngớ ra, ơ kìa, về trọng điểm, đổi cái sống lấy cái chết, sao ông nói thế. Ông mà từ chính trị viên, xin thẳng xuống tiểu đội trưởng để có thực tế rèn luyện, để nêu gương lãnh đạo, ông nổi tiếng cả mặt trận. Bá hỏi, chưa xảy ra trường hợp này bao giờ à? Chưa chưa chưa. Cuộc đời người ta phấn đấu đi lên chứ ai xung phong xin hạ chức để về sống chết cùng bom đạn đâu. Thế à? Sao ông không xin hạ chức? Tôi từ chiến sĩ, lên tiểu đội phó, lên tiểu đội trưởng, lên trung đội phó, lên trung đội trưởng, rồi đại đội phó, nay là đại đội trưởng, chức nào tôi cũng kinh qua rồi, hạ gì nữa. Bá gật gù, ừ phải.
    Một lúc sau, Bá lại nói, sáng mai ông cùng tôi lên gặp Chính uỷ nhé, trên đường, tôi và ông sẽ vào báo cáo tiểu đoàn.
    Thắng hỏi, có chuyện gì thế.
    Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ trao đổi.
    X X
    X
    Ban chỉ huy tiểu đoàn ngơ ngác trước bản kiểm điểm của Bá và những đề nghị. Mọi người nhìn nhau, Việc Bá lên chính trị viên là từ ý kiến Chính uỷ. Nay Bá viết bản tự kiểm điểm, nhận hết mọi thiếu sót, từ chuyện thịt chó đến chuyện quan hệ và đề nghị các thủ trưởng cho Bá được trở lại làm một người lính để thử thách, để rèn luyện. Ban chỉ huy tiểu đoàn quyết định báo cáo ngay với Chính uỷ. Còn Bá và Thắng thì đi tiếp lên gặp Chính uỷ.
    Mọi ý định của Bá đều thuận.
    Chính uỷ chỉ chờ Bá xuất hiện là ông sẽ mắng chửi thậm tệ, rằng Bá đã làm ông mất mặt, rằng chính Bá đã hạ thấp uy tín của ông, rằng, vì quá tin Bá, vì quá yêu cháu gái mình, ông đã có những quyết định sai lầm, đã thăng chức đặc cách cho Bá từ chiến sĩ lên thẳng chính trị viên mà khi báo cáo việc này, ông đã ca ngợi Bá hết lời và ban chỉ huy ai cũng đồng tình cần phải cân nhắc thăng chức cho những chiến sĩ lập thành tích đặc biệt xuất sắc, cần phải phát hiện những con người tài năng…Thế mà những lời tố cáo của chiến sĩ Hà đã làm Chính uỷ bàng hoàng. Chính uỷ điều cô Hà lên bộ phận phục vụ của Bộ tư lệnh cũng là để Hà không có cơ hội để làm rõ chuyện của Bá.
    Nhưng sau cuộc điện đàm rất dài với chỉ huy tiểu đoàn về Bá, gương mặt Chính uỷ dịu hẳn lại. Bá đã chọn cho mình một con đường giải thoát cho cả Bá và cho cả Chính uỷ. Rất dũng cảm. Rất trung thực. Rất đàng hoàng.
    Cuộc gặp không kéo dài. Chính uỷ hài lòng về sự lựa chọn của Bá. Chính uỷ nói, việc Bá trở lại làm một chiến sĩ, rời khỏi chức vụ chính trị viên đại đội, Chính uỷ đã thống nhất với chỉ huy tiểu đoàn rằng, đây không phải là hình thức kỉ luật. Đây là một cuộc luân chuyển cho những cán bộ chưa có thực tế chiến đấu thì về lại thực tế chiến đấu. Thậm chí Chính uỷ còn cho rằng, tới đây, một số cán bộ chỉ huy nên noi gương Bá.
    Bá chào Chính uỷ, trong lòng mừng rơn.
    Chính uỷ nhìn theo Bá, cảm thấy chờn chợn. Cái thằng này ghê, hắn vừa tìm đưởng thoát kỉ luật vừa biết bảo vệ danh dự cho cấp trên.
    Chính uỷ gọi Hà vào quán triệt như vậy, như vậy, như vậy. Hà dạ dạ dạ. Hà cầm quyết định của mặt trận ra Bắc đi học.
    Bá cố ý đợi Hà ở bìa rừng.
    Đại đội trưởng Thắng về trước để còn lên tiểu đoàn nhận một chính trị viên mới thay Bá.
    Hà nhìn Bá. Gương mặt Bá xám lại, hốc hác. Chỉ mới một ngày đêm, trông Bá già đi mấy tuổi.
    Hà lí nhí, em xin lỗi, em không muốn hại anh, nhưng em giận anh quá…
    Bá nắm tay Hà:
    -Đáng ra em phải làm cho anh thân tàn ma dại cũng là nhẹ. Tội của anh với em rất lớn.
    Bàn tay Bá vân vê bàn tay Hà. Hà chỉ muốn xô người tới bên Bá nhưng cô kịp giữ bình tĩnh.
    -Anh về lại trọng điểm, giữa bom rơi đạn nổ như vậy, có chịu được không anh?
    Bá nhìn xa xôi:
    -Ở chiến trường, chưa một lần bị bom vùi thì con đường tiến thân khó chắc chắn…Em hiểu ý anh chứ?
    -Dạ..
    -Anh biết làm thế này là rất mạo hiểm, mang cái chết ra đùa với số phận nhưng đây là con đường duy nhất phải lựa chọn…
    -Nhưng em đã vì nóng vội mà hại anh…
    -Thà rằng hại nhau một lần như vậy để giúp nhau em ạ…
    -Em giúp được gì anh nữa…
    -Bố em sẽ giúp anh…Em ra, hãy kể cho bố nghe hết về anh, kể hết, và xin bố một sự giúp đỡ…Em cũng biết là việc anh bỏ vợ chẳng khó gì…
    -Dạ…
    -Giữa chiến trường, không phải điều gì mình muốn cũng có thể thực hiện được…
    -Dạ…
    -Sau chuyện này Chính uỷ nhất định sẽ tin tưởng anh…
    -Dạ..
    -Và như vậy, chỉ cần bố em viết cho Chính uỷ một lá thư, tương lai của anh sẽ sáng sủa và chúng ta sẽ được bên nhau…
    -Dạ..em hiểu…
    Bá cầm hai tay Hà một lúc rồi chào Hà đi.
    Hà đứng sững, không biết nói thêm gì, bỗng dưng trong cô trào lên tình thương Bá vô cùng. Bá đi khuất dần sau những lùm cây dại, đi về phía trọng điểm. Hà chỉ biết đưa hai tay lên ôm lấy ngực và thì thầm, anh ơi, em sẽ làm tất cả những gì có thể để chúng ta mãi mãi bên nhau.
    Còn Bá thì thở hắt ra, xong, cả Chính uỷ và Hà đều được giải quyết gọn gàng. Không ai thù ghét Bá. Bá cười thầm một mình. Kể ra sống trên đời, đôi khi cũng nên tự bôi nhọ mình trước khi bị người khác bôi nhọ thì vẫn tốt hơn. Hà đã hứa như vậy. Chính uỷ đã cảm động trước thái độ của mình như vậy, có thể sau này Bá cũng chẳng có cơ hội nhờ cậy họ hoặc không cần nhờ cậy họ, nhưng cuộc đời cần phải biết cách giữ mối…giữ mối…giữ mối. Chẳng ngu gì để hất chân hất cẳng họ đi, biết đâu rồi mình lại cần đến cái mối này…Bố của Bá thường dạy, cuộc đời như cái chợ, cũng buôn buôn bán bán cả thôi, ra quái gì…nên làm gì cũng phải biết giữ mối, không chửi ai hết câu, không đuổi ai hết đường, không thù ai hết gốc…giữ mối…giữ mối…hức…hức…hức..Bá chợt cười thành tiếng.
    X X
    X
    Cả tuyến đường đều xôn xao việc Bá đang giữ chức vụ chính trị viên đại đội bỗng đột ngột xin cấp trên về giữ chức tiểu đội trưởng ở trọng điểm để cọ xát với thực tế, để trực tiếp nắm sát tình hình, để rèn luyện, để trực tiếp dâng hiến máu xương tuổi trẻ mình cho Tổ quốc.
    Nụ lúng túng khi Bá đặt ba lô xuống trong lán.
    -Anh về thay Xuân làm tiểu đội trưởng.
    -Anh…làm sao thế?
    -Làm sao là làm sao?
    -Anh nói thật đi, thực chất của việc này là thế nào?
    -Là anh xin xuống làm tiểu đội trưởng thay Xuân và cấp trên đồng ý
    -Em không hỏi chuyện đó…Em hỏi chuyện cô Hà, chuyện Chính uỷ
    -Đồng chí Hà được ra Bắc học. Chính uỷ rất hài lòng vì tinh thần chiến đấu của anh. Còn anh thì rất vui vì lại được gần bên em trong cuộc chiến đấu cam go và gian khổ này…
    Họ im lặng. Nụ nhìn Bá và cảm thấy sờ sợ.
    Bá tỉnh bơ.
    -Anh biết đây là cung đường quan trọng, là túi bom, nhưng anh chưa quen với ác liệt…
    -Anh không chịu đựng nỗi ác liệt ở đây đâu anh ạ…Hay anh xin về tiều đội khác, tiểu đội giữ kho chẳng hạn..
    -Về đây có em, thế thôi…Có chết anh cũng chết bên em thế thôi…Anh biết là em căm ghét anh, coi thường anh, anh biết là em đánh giá anh rất thấp, anh là thằng đàn ông chẳng ra gì, đã từng yêu em rồi bỏ rơi em chạy theo cô gái khác…Nhưng nếu em biết rằng, anh xin về đây, bên em, nằm giữa túi bom, sẵn sàng chết với em vì tuyến đường, thì em có thể hiểu rằng, trong thẳm sâu trái tim anh, tình yêu em vẫn còn cháy bỏng. Anh đủ khả năng xin về một tiểu đội nào đó, xa trọng điểm, xa cái chết, thậm chí có thể xin về phục vụ ở trạm xá, nhưng anh đã xin về đây…
    Nụ im lặng. Cô tự thu xếp chỗ ngủ cho Bá, thu vén cái lán của Bá cho gọn gàng, sắp đặt tư trang rồi lặng lẽ ra khỏi lán.
    Bá nằm trên võng. Cạnh cái võng là cái hầm cá nhân. Bá nhìn chằm chằm vào cái hầm cá nhân được khoét lõm vào vách đá với màu đất lúc nào cũng đỏ au. Mặt đường đỏ au. Cây cỏ đỏ au. Bá rùng mình. Hình như Bá đang nằm giữa huyệt mộ.
    X X
    X
    Máy bay.
    Và bom.
    Cả tiểu đội lại phơi lưng giữa mưa bom để giành giật với máy bay từng đoạn đường.
    Lần đầu tiên Bá trực diện với nhiệm vụ.
    Lần đầu tiên Bá biết đến cái cảm giác không có chỗ tránh bom ngay giữa trọng điểm. Bom tứ bề, tiếng nổ sàn sạt, ong tai, mảnh bom bay vèo vèo, chém tứ tung quanh chỗ Bá nằm. Cách Bá một quãng là Nụ. Nụ đang quan sát máy bay. Vừa ngưng bom, Nụ quay sang Bá, anh Bá, anh ra lệnh cho tiểu đội ra mặt đường nhanh lên. Bá đang nghẹn thở vì tiếng bom, vì cả nỗi sợ hãi, thấy Nụ hét lên thế, Bá cũng hét lên, các đồng chí thông đường. Ào ào các chiến sĩ chui lên từ những chiếc hầm cá nhân, từ trong hốc đá, vác xẻng cuốc lao ra. Đằng kia, Nụ đang phất cờ cho chiếc máy ủi bò tới. Nụ nói với Bá, anh nhớ chưa, còn một giờ nữa phải thông xe đấy. Bá lấm lét nhìn lên bầu trời vần vụ khói bom nói anh nhớ rồi, anh nhớ rồi, và gào lên, các đồng chí ơi, các em ơi nhanh tay lên, còn một giờ nữa phải thông đường. Nụ lại hét, anh Bá, anh chỉ huy tổ dọn sạch mặt đường để em gọi máy ủi san cái hố bom giữa tim đường. Bá chạy ra mặt đường, gọi to, các đồng chí ơi, nhanh lên, chỗ này, đường tắc chỗ này…
    Đột ngột hình như Bá nghe tiếng máy bay.
    Nụ hét, anh Bá.
    Bá bổ sấp xuống theo phản xạ.
    Bom nổ buốt tai. Đá rơi như mưa. Mặt đất rung chuyển. Một chiến sĩ gái trúng bom ngã vật qua người Bá, máu oà ra cả người Bá, oà chảy xuống đất. Bá cong tròn người lại gào to, Nụ ơi, Nụ ơi…Nụ lao đến, anh tránh ra, cô ấy chết rồi…bom đấy anh Bá, bom đấy…Tiếng Nụ bị tiếng bom chém ngang. Bá chúi cả người xuống một hố đất. Nụ lao đến, anh Bá, chạy đi, chạy đi. Nhưng Bá luống cuống đứng lên rồi lại quị xuống. Bom nổ sát sạt. Nụ kéo Bá, anh Bá chạy, chạy đi, anh sao thế, bị thương à. Bá thều thào, không, không bị thương nhưng anh không chạy được…Nụ ơi…cứu anh với…anh sợ Nụ ơi…Nụ bò tới. Bom hất tung từng tảng đất đá. Bá cong gập lại, hai tay đưa lên ôm lấy đầu. Nụ bò sát tới, kéo Bá xuống một cái hố. Bá khóc. Bá khóc như đứa con nít. Bá chúi đầu vào người Nụ khóc. Nụ vừa quan sát bom vừa ẩn Bá nằm xuống, đừng khóc anh, ai lại thế, rồi sẽ quen thôi, anh phải ngửa mặt nhìn lên trời mà tránh bom chứ, ngửa mặt lên đi anh…Bá cày mặt lên lớp đất ướt, cày mãi, cứ như có thể chui sâu xuống chín tầng đất để tránh bom.
    Một quả bom nổ rất gần. Bá gào lên, Nụ ơi, sao khổ thế này Nụ ơi, sao cuộc đời chó má thế này Nụ ơi, cứu anh với.
    Nụ chồm qua người Bá. Cô đưa bàn tay bịt miệng Bá lại. Sao anh cứ hét lên thế. Tiểu đội nghe được thì còn ra làm sao nữa…Bá chúi đầu vào mái tóc buông xoả của Nụ. Rưng rức khóc.
    Hết bom.
    Nụ vùng dậy hò hét tiểu đội vá đường.
    Bá vẫn nằm im như một xác chết.
    Bá tưởng mình đã bị chôn sâu trong đáy huyệt rồi.
    Bá nói lụp bụp trong miệng, chó má quá, chó má quá, sao lại ngu như thế này hả trời ơi…
    >> xem tiếp phần 4