8.
Gió rít lên từng cơn ghê rợn. Những ánh chớp chém xa xả xuống
đảo cát, tưởng như chỉ trong chốc lát, đảo cát vàng bị băm nát bởi những lưỡi
kiếm của trời. Cơn lốc cuốn cát xối ào ào, cát sắc nhọn, mù mịt, phút chốc phủ
trùm và xô đẩy mọi vật khi nó cuốn qua. Sau những ánh chớp lửa là những tiếng
sấm nổ rung chuyển. Đảo như tấm khiên yếu ớt cố chống chọi lại sức cuồng phong
khốc liệt của đất trời, của bão biển.
Đêm
bị xé nát, bị vo cuốn, bị làm biến dạng.
Tiếng
gió thốc tới, ầm ầm, ào ào, không còn nghe thấy gì ngoài tiếng rít từng chập,
từng hồi.
Mùi
tanh tưởi nén chặt trong không gian. Gió lốc đào cát lên thành hố, đào cả những
thứ bị chôn vùi trong cát bao nhiêu năm nay, cả những mảnh ván thuyền, cả những
bộ xương người, cả những cái đầu lâu cũng bị hất tung lên cao, trong ánh chớp
sáng, hàng chục, hàng trăm cái đầu lâu bị gió bão moi móc trong tầng tầng lớp
lớp cát phủ rồi tung lên, xoay lông lốc trong gió bão, hất vụt ra biển
khơi, vùi dập trong những con sóng dữ dội đang lừng lững đuổi nhau, đạp lên
nhau, chồm lên nhau thốc vào bờ đảo.
Từ
hồi sáng, thấy ráng trời là lạ, khí trời có mùi nồng nồng, lại áp tai nghe,
hình như tiếng biển có âm thanh gì đó đáng nghi ngờ, Đô tướng Lý Nhất chợt hiểu, sắp có lốc lớn. Ngài
đã sai lũ trai tráng nhanh chóng chuyển các hòm gỗ của cải xuống những cái hố
đào sâu sau vách các rạn san hô. Rồi lại sai mọi người đào hố trú ẩn. Trong cơn
lốc, chỉ có cách giấu người trong các hốc đá, trong hố sâu, may ra mới thoát
thân. Ngài lại sai Lý Thắm chuẩn bị thức ăn, nấu chín, gói ghém thành từng nắm,
phân phát cho mọi người. Ngài lại sai các thủy binh mang vác những con ốc lớn
chứa nước ngọt giấu kỹ sau những mô đá san hô lớn để dự trữ.
Giờ
thì Lý Nhất đang ngồi cạnh Lý Thắm trong một hốc đá, choáng váng chứng kiến
những cơn lốc biển khủng khiếp đang chà xát bạo liệt qua mặt đảo.
Có
những ánh chớp xanh lè, nhìn như lưỡi của một con quái vật, từng dòng cát lớn
bị cái lưỡi xanh lè ấy cuốn lại, cuốn ào ào, xoáy lông lốc trên mặt đảo.
Lý
Thắm níu lấy người Lý Nhất, tóc nàng bị gió thổi bay thành búi, thành nắm:
-Nếu
chàng không biết trước, giờ tất cả đã chết.
Lý
Nhất an ủi:
-Không
sao đâu. Nàng đừng lo. Ở đảo ngoài khơi xa là phải biết quen với những cơn lốc
lớn. Nhưng vào mùa này mà có lốc lớn cũng hơi lạ.
Lý
Thắm đột ngột chồm người về phía biển:
-Chàng
nghe cho kỹ… Có tiếng la hét…
-Có
tiếng la hét? Nàng không nhầm chứ?
-Chàng
hãy lắng nghe… Trong tiếng gió rít… trong tiếng sóng, em nghe có tiếng la hét…
Lý
Nhất bò lên khỏi miệng hố, áp sát tai xuống cát, mặt hướng về phía biển. Trong
từng ánh chớp, ngài nhìn thấy bóng dáng vật vờ của một con thuyền.
Lý
Thắm hỏi:
-Chàng
thấy gì không?
-Có
thuyền gặp nạn. Nàng gọi mọi người tới, nhanh lên.
Lý
Thắm bò lên khỏi miệng hố, cố gắng áp sát người trên cát, tay bấu vào cái gì
được là bấu, cố gắng trườn nhanh về ghềnh san hô bên kia tìm gặp các thủy binh.
Nàng vẫn nghe tiếng Lý Nhất hét sau lưng: Bò sát xuống, bò sát xuống…
Lý
Nhất trườn xuống mép đảo. Những con sóng lớn chồm qua người, mang theo cả rong
rêu, cả cát biển. Lý Nhất nhướn hết mắt quan sát, đúng là có một con thuyền
đang gặp nạn, con thuyền rất gần bờ, và trên đó, trong ánh chớp, lố nhố rất
nhiều người.
Lý
Nhất quay về hầm.
Ngài
gặp các thủy binh do Lý Thắm đưa tới, đang đợi lệnh.
Đô
tướng Lý Nhất nói:
-Có
thuyền gặp nạn, phải cứu họ.
-Thuyền
nước Việt hay thuyền ngoại bang?
-Thuyền
nước nào cũng phải cứu. Có người gặp nạn không cứu không được. Nhanh tay anh
em. Mỗi người cầm dây thừng, đầu dây thừng buộc chặt vào ghềnh đá, anh em cứ
theo dây thừng ra biển, hướng về thuyền gặp nạn, gặp người là cứu, nhanh lên.
Lý
Thắm kéo tay Lý Nhất:
-Chàng
không được đi. Để anh em đi, chàng đừng đi.
Lý
Nhất nói:
-Ta
không đi thì ai theo? Nàng ngồi xuống. Đừng lo gì…
Lý
Nhất xông lên trước. Anh em thủy binh bám theo. Hàng chục dây thừng lớn được
níu chặt vào ghềnh đá. Mỗi người một dây thừng bung người ra chân sóng.
Lý
Thắm nhìn.
Những
bóng người bé nhỏ chơi vơi trên những sợi dây, đạp trên đỉnh những con sóng
lớn, hướng về con thuyền đang gặp nạn.
Nàng
nhìn thấy Lý Nhất.
Nàng
suýt hét lên mấy lần khi Lý Nhất bị cuốn chặt trong những con sóng lừng lững,
đen trùi trũi, quần quật xô tới chàng.
Lợi
dụng ánh chớp, Lý Nhất quan sát anh em. Giỏi lắm, giỏi lắm anh em, cố lên chút
nữa, sắp tới thuyền rồi. Con thuyền đang tơi tả. Những bóng người hoảng hốt,
níu lấy cột buồm, níu lấy thân thuyền, la hét, kêu khóc, gào thét. Lý Nhất nghe
tiếng lạ. Không phải người Việt.
Lý
Nhất và anh em đã lần theo dây thừng vào tới thuyền. Mỗi người níu lấy hai
người bị nạn, kéo vào bờ.
Cho
tới khi người cuối cùng được đưa vào bờ thì con thuyền cũng bị tan vụn, nhanh
chóng bị sóng biển nhấn chìm mất tung tích.
Như
đêm qua biển không giông bão. Như đêm qua đảo không bị lốc biển hành hạ, giày
xéo. Sáng, bình minh lên. Mặt biển xanh quá, yên lành quá.
Hai
mươi tám người được cứu sống trên con thuyền gặp nạn phủ phục dưới chân Lý
Nhất.
Chủ
thuyền tên là Hứa Văn nước mắt ngắn, nước mắt dài, nhìn Lý Nhất:
-Ơn
cứu mạng của Ngài và các thủy binh, chúng con biết làm chi trả được?
Lý
Nhất ân cần:
-Kiểm
lại người, còn sống cả không?
-Dạ
bẩm… Mất 5 người..
Lý
Thắm thở dài:
-Giông
tố như vậy, sức chúng tôi không thể cứu hết được, thật lòng ân hận quá.
Hứa
Văn mếu máo:
-Nhiều
thuyền buôn của nước chúng tôi, trước đây qua khu vực này gặp bão lớn là chết
hết. May bây giờ, có Ngài và các thủy binh chấn giữ đảo, cứu chúng tôi, thật
không ơn gì kể xiết.
Lý
Nhất hỏi:
-Từ
đây về Bắc triều các người, đường biển xa xôi, thuyền ấy, người ấy, liệu có an
toàn?
Hứa
Văn nói:
-Năm
nay lạ, có lốc biển vào lúc này hiếm gặp. Bình thường, tháng này biển yên nên
chúng tôi mới dám theo thuyền buôn bán.
Lý
Nhất dẫn Hứa Văn và đám tùy tùng tới một chân cột gỗ:
-Biết
cái này chứ?
Hứa
Văn gật gật đầu:
-Bẩm.
Đây là mốc giới nước Việt của các ngài.
Lý
Nhất khoát tay:
-Lâu
nay không có ai ra giữ cương giới, nay Hoàng đế sai ta ra đây, trùng
trùng điệp điệp các đảo cát vàng kia là của người Việt. Ở Bắc triều, các người
cũng biết vậy chứ?
Hứa
Văn xun xoe:
-Dạ
biết. Dân buôn đi biển lại càng phải biết. Dù lâu nay đảo không người, nhưng
bản đồ của Bắc triều chúng con cũng đã chỉ rõ, trùng điệp đảo cát vàng được
đánh dấu là của người Việt. Nay có Ngài ra trấn giữ, thuyền buôn của thần đi
lại an tâm bội phần, vừa không lo cướp biển, vừa được cứu vớt khi gặp hoạn nạn.
Về chuyến này, thần sẽ dâng sớ lên Hoàng đế Bắc triều, xin ghi công trạng Ngài
và những thủy binh nước Việt trên đảo cát vàng đã cứu nạn, đã cưu mang thần dân
Bắc triều lúc sóng to biển động. Xin đa tạ.
Lý
Thắm dọn cho Hứa Văn và thuyền viên một bữa ăn ngon.
Đúng
lúc biển lặng, gió thuận, xuất hiện một con thuyền buôn cùng hội với Hứa Văn đi
ngang qua đảo, Lý Nhất giúp Hứa Văn liên lạc với thuyền bạn, đưa giúp Hứa Văn
và đoàn thủy thủ cùng về Bắc Triều.
Lý
Nhất tiễn Hứa Văn tận chân đảo.
Hứa
Văn cảm kích:
-So
với Bắc triều của thần, nước Việt bé lắm, nhưng nước Việt vươn được cánh tay
dài ra biển, Bắc triều của thần thì không thế.
Lý
Nhất ngạc nhiên:
-Ngươi
nói vậy là có ý gì?
Hứa
Văn cười:
-Không
có ý gì. Hoàng đế Bắc triều mãi chăm chú trên đất liền, chưa nghĩ tới biển,
không có ham hố gì vươn tay ra biển. Thần biết nước Việt bé, nhưng vươn ra biển
là để giữ nước từ xa, bái phục bái phục.
Lý
Nhất nói:
-Không
kể là nước nhỏ, nước lớn, đã là đất đai tổ tiên thì một hạt cát, một gốc cây,
một phiến đá cũng là chủ quyền, phải giữ.
-Chí
phải. Chí phải. Đảo cát vàng của người Việt thì người Việt mang người ra giữ.
Chí phải. Chí phải.
Lý
Nhất thăm dò:
-Nói
như ngươi, Bắc triều không lo phát triển thuyền binh?
Hứa
Văn nhìn Lý Nhất:
-Thuyền
binh ư? Biển cả mêng mông, thuyền buôn mới phải chăm chú, sắm thuyền binh để
làm gì?
Lý
Nhất gật đầu:
-Đúng
thế. Đúng thế. Chỉ cần sắm thuyền buôn, không sắm thuyền binh. Hoàng đế Bắc
triều của ngươi thật sự sáng suốt.
Hứa
Văn cầm tay Lý Nhất:
-Thần
là thần dân Bắc triều, đi trên biển buôn bán, gió lốc bão tố gặp phải dễ chết.
May nhờ ơn cứu mạng của Lý Nhất, suốt đời thần không quên.
Lý
Nhất nói:
-Nước
Việt ta so với Bắc triều rất bé nhỏ, nhưng nhà ngươi thấy đấy, đôi khi gặp hiểm
họa, người nước Việt bé nhỏ vẫn có thể cứu giúp người nước lớn.
Cả
hai cùng cười.
Hứa
Văn gửi tặng Lý Nhất cây kiếm ngắn:
-Coi
như vật lưu giữ tình bạn, xin ngài đừng từ chối.
Lý
Nhất cũng gửi tặng Hứa Văn con ốc bé, thổi kêu to, có khắc chữ Nước Việt:
-Ta
cũng gửi nhà ngươi món quà trên đảo. Nhớ nhau thì thổi một tiếng. Thổi con ốc
này để nhớ có một người bạn nước Việt trên đảo cát vàng.
-Hảo
hảo. Hảo hảo.
Họ
chia tay nhau.
Lý
Nhất nhìn theo.
Hứa
Văn nâng con ốc lên thổi một hơi. Âm thanh từ vỏ ốc vang rất xa, rất xa, vần vụ
bốn phương tám hướng.
9.
Lý
Thắm nhận thấy mấy ngày nay Lý Nhất tâm trạng bất an.
Có
những buổi trưa, dưới nắng, Đô tướng Lý Nhất đi ngắm nghía từng ghềnh đá san
hô. Chàng dùng những thanh sắt đục đẽo đá san hô ra thành từng phiến vuông vắn,
rồi xếp lên nhau, trầm ngâm.
Nhiều
lần chàng đi thám sát các đảo, chuyến đi nào cũng kỹ càng. Rồi chàng vẽ bản đồ,
đánh dấu đảo, miệt mài hàng đêm như vậy.
Có
lần chàng sai mấy thủy binh cùng mình đào nhiều hố cát trên đảo, tìm kiếm
nước ngọt.
Gương
mặt chàng bạc phơ trong nắng gió, ánh mắt chàng trĩu nặng nỗi lo lắng triền miên.
Đêm đêm, gác đầu lên ngực Lý Nhất, Lý Thắm nghe rõ cả những tiếng thở dài của
chàng đang muốn nén lại.
Không
chịu được, Lý Thắm hỏi:
-Nếu
chàng coi em như người mà chàng tin tưởng, hãy nói em biết, chàng đang lo lắng
chuyện gì.
Lý
Nhất bế nàng đặt ngồi gọn gàng trên bộ ngực vâm váp, nở căng, cuồn cuộn những
thớ thịt, nói:
-Ta
không tin nàng thì tin ai nữa.
-Vậy
chàng nói đi.
-Nàng
thấy không, đảo liên tục gặp lốc tố, liệu có lập được làng, lập ấp, rồi người
già, rồi trẻ con, rồi sinh sống làm sao, nhà cửa làm sao…
-Em
cũng thấy vậy.
-Từ
khi ta cứu thuyền buôn của Hứa Văn, nói chuyện với hắn, vẻ ngoài thì hắn một
hai thưa bẩm, nhưng sao cái vẻ mặt người Bắc triều cứ khiến ta thấy lành lạnh,
thấy bất an.
Lý
Thắm hồn nhiên:
-Em
thấy Hứa Văn có gương mặt đẹp… Nhưng đôi mắt nhìn thì thật đáng sợ… Thật khó
lường…
Lý
Nhất nói:
-Hắn
nói, về nước, hắn sẽ trình sớ lên Hoàng đế Bắc triều về việc đảo cát vàng đã có
người Việt canh giữ. Hắn nói là sẽ làm. Vì hắn làm không phải vì hắn mà
vì nước hắn. Lâu nay đảo hoang, Bắc triều chẳng ngó ngàng chi. Nay biết
người Việt ta ra giữ đảo, liệu Bắc triều có ngồi yên?
Lý
Thắm hiểu ra, chợt nói:
-Hứa
Văn nói với em, nếu em muốn, hắn sẽ mang em về Bắc triều, cưới làm vợ,
sống cuộc đời trong vinh hoa phú quý.
Lý
Nhất vùng bật dậy:
-Thật
vậy sao?
Lý
Thắm bị bàn tay Lý Nhất xô bật tới, làm nàng ngã sấp xuống.
Lý
Nhất hỏi rồi ngồi im như một phiến đá.
-Chàng
ghen em? Lý Thắm ngắm nhìn Lý Nhất, nhẹ nhàng hỏi.
Lý
Nhất im lặng.
-Em
tưởng chàng đã không biết ghen?
Lý
Nhất im lặng.
-Từ
ngày gặp chàng, em chưa nghe chàng nói đến tiết hạnh, em chưa nghe chàng nói
đến hai chữ chung thủy. Chàng còn lệnh cho em phải tới với những trai tráng
khác. Giờ thì chàng ghen ư?
Lý
Nhất im lặng. Lý Thắm thôi không nói gì nữa cũng im lặng. Chèn vào đó là tiếng
sóng vỗ trễ nải, như đếm.
-Đàn
ông không ai không quý hai chữ tiết hạnh- Đột ngột, Lý Nhất lên tiếng.
Lý
Thắm ngạc nhiên:
-Chàng
nói thế mà nghe được. Nếu quý tiết hạnh, nếu chàng muốn em là của chàng, sao
chàng lệnh cho em phải đến với những chàng trai khác trên đảo?
Lý
Nhất cứng cỏi:
-Tiết
hạnh ở trong tim mình, ở trong lòng nàng. Ta nói nàng đến với trai tráng trên
đảo là nghĩ tới tương lai, là cần những đứa con cho đảo. Đó là việc lớn, là đại
sự. Tiết hạnh là khác, là nàng phải chung tình với ta, chung tình với anh em,
không được chung tình với kẻ ngoại bang như Hứa Văn… Ta cần nàng tiết hạnh với
nước Việt, nàng hiểu không?
Lý
Thắm nắm tay Lý Nhất:
-Không.
Em không bao giờ chung tình với ngoại bang. Người ta nói với em thế thì em kể
lại thế, chàng không tin em ư?
Lý
Nhất nói:
-Hắn
gạ gẫm nàng như vậy là có ý gì?
-Thế
chàng nói hắn có ý gì?
-Người
Bắc triều là nước lớn. Khi đã là nước lớn thì không muốn có nước bên cạnh lớn
mạnh. Nước Việt ta bé lắm, nếu không vững, dễ bị người Bắc triều thôn tính.
-Chàng
lo mất đảo?
-Mất
đảo không sợ bằng mất lòng tin.
-Em
không hiểu.
-Mất
đảo có thể lấy lại. Mất lòng tin vào Triều đình, vào Bệ hạ là mất hết.
Lý
Nhất suy nghĩ rồi nói tiếp:
-Ta
tính thế này. Phải viết tấu trình lên Hoàng thượng. Phải nhanh chóng tìm cách
giữ đảo. Nhanh chóng sung quân ra đảo. Nhìn vào ánh mắt của Hứa Văn, ta đoán
được, kiểu chi Bắc triều cũng nhòm ngó đảo cát vàng này, nếu không âm mưu cướp
đảo thì cũng làm khó ta. Ngoài này xa xôi, ta trong tay không có binh lực. Nếu
Hứa Văn nhận ra đảo này như là nơi để dừng chân, như là nơi để trở thành trung
gian đầu mối giao thương trên biển, đảo dễ mất.
-Chàng
đừng làm em sợ.
-Ta
ăn bổng lộc triều đình, phải biết nhìn xa trông rộng, đặng tấu lên Hoàng thượng
để có cách giữ vững cương giới. Việc của ta không phải chỉ lo thu vén của cải
sản vật gửi vào cho Hoàng thượng, mà còn phải biết cách gây dựng ở đây cái phên
dậu vững vàng, cho hôm nay, cho con cháu.
-Bây
giờ chàng tính sao?
-Ta
vẫn không biết Hoàng thượng đã nhận được tin tức gì của ta không? Xa xôi cách
trở, tin đi không hồi đáp, đó là cái khó…
-Hai
tháng rồi không tin tức chàng ạ
-Đúng
vậy… Đã tới mùa biển lặng, sóng êm, nếu không có thuyền bè do Bệ hạ cử ra cứu
viện, ta e là tin tức của ta đã không tới được tay Hoàng thượng…
-Nhưng
nếu Hoàng thượng cho sung người, chàng tính lo liệu cuộc sống sao đây… Đảo
hoang như thế… thiếu thốn và nguy hiểm
Lý
Nhất sôi nổi:
-Ta
sẽ tổ chức thành làng, thành ấp, thành đội chài lưới, đội tìm kiếm sản vật, nhà
cửa thì làm bằng đá san hô, làm sâu xuống cát tránh bão. Rồi lo đóng thuyền
lớn, có thể giao thương qua lại. Đảo phải đông người, phải có thủy binh, phải
có dân binh, phải có đàn bà, trẻ con, có vậy người ở lại mới yên, người ở xa
cũng yên, rồi mở rộng giao thương với các nước lân bang theo đường biển. Các
nước lân bang thấy đảo đông đúc, ổn định, họ sẽ thôi nhòm ngó, thôi mưu loạn,
thế ấy là phên dậu vững vàng. Nàng hiểu chứ?
-Mấy
tháng nữa em sinh con rồi chàng ạ- Lý Thắm nói nhỏ.
Lý
Nhất ôm nàng.
Lý
Nhất bất chợt cất giọng ê a hát.
-Mấy
tháng nữa em sinh con rồi chàng ạ- Lý Thắm nhắc lại.
-Ý
nàng muốn ta cho nàng vào đất liền?
-Không.
Em muốn cho chàng biết thôi.
-Nàng
phải vào đất liền.
-Không.
Em muốn sinh con ở đây.
-Nàng
nói thật chứ? Nếu sinh con ở đây, nàng phải biết là rất cực, thiếu thốn và nguy
hiểm cho con cái.
-Em
biết. Nhưng nếu em không sinh con ở đây, liệu sau này, có ai dám ở đây để sinh
con?
Lý
Nhất ghì lấy Lý Thắm:
-Ta
sẽ bảo vệ con của nàng. Nàng tin chứ?
Lý
Thắm ngả đầu vào ngực Lý Nhất, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực
của chàng, nàng mỉm cười. Người đàn bà có hạnh phúc và bình yên nào hơn khi
được tựa cuộc đời mình lên một bộ ngực đàn ông mạnh mẽ như Lý Nhất.
10.
Hứa
Văn dâng tấu lên Hoàng thượng Bắc triều.
-Thưa
Bệ hạ, thần dân thấp kém, chỉ lo buôn bán, nay có tin mới về việc người Việt đã
trấn giữ đảo cát vàng, nay tấu lên Hoàng thượng đặng xem xét.
-Xem
xét cái gì? Hoàng Thượng hỏi.
-Bẩm
Bệ hạ… Dải đảo ấy ở nơi hiểm yếu. Về nước Việt cũng không bao xa mà về Chính
quốc ta cũng không bao xa…
-Nhà
ngươi nói vậy là có ý xúi ta lấy đảo cát vàng kia?
-Bẩm
bệ hạ đúng như vậy.
-Từ
lâu đời nay, dải đảo ấy trong cương giới bản đồ đã thuộc người Việt, cớ sao ta
lấy?
-Nước
Việt bé nhỏ, Bắc triều ta là nước lớn, ta muốn làm gì không được thưa Bệ hạ.
Hoàng
thượng cả cười:
-Nhà
ngươi nhắc ta nhớ câu: ngoài biển khơi, cá lớn nuốt cá bé.
-Bẩm
Bệ hạ, đảo cát vàng còn là nơi nhiều sản vật quý giá, còn là nơi có nhiều vàng
ngọc của lũ buôn bán của nhiều nước bị gió bão hủy hoại thuyền bè trôi dạt vào,
còn là nơi án ngữ cả vùng biển lớn. Bắc triều ta dù rộng lớn, nhưng phía biển
còn để ngỏ, thưa Bệ hạ.
Quan
đại thần tiếp lời:
-Bẩm
Bệ hạ, Hoàng đế nhiều đời của Bắc triều ta đều chú tâm ở đất liền, bỏ rơi cương
giới ngoài biển lớn. Nước Việt tuy bé nhưng khôn ngoan, án ngữ cương giới ngoài
biển khơi là đón nhiều cơ hội, có nhiều cơ hội giao thương thì nước bé sẽ dần
thành nước lớn, e bất lợi cho Chính quốc ta.
Lại
một Quan đại thần nữa tiếp lời:
-Cả
ngàn năm rồi, nước Việt đã là chư hầu của ta. Chỉ mấy niên đại gần đây, nước
Việt tách làm riêng, cõi riêng, quốc thổ riêng, bé nhỏ thế mà khôn ngoan,
vươn tay ra biển khơi là khôn ngoan, án ngữ nhiều đảo ngoài khơi xa là khôn
ngoan thưa Bệ hạ.
Hoàng
thượng hỏi:
-Ta
nghe, hoàng đế Nhà Lý nước Việt rất được lòng dân tin yêu, nói một câu, bách
tính muôn nhà nghe lời, đồng lòng trăm họ?
-Bẩm
Bệ hạ, quả đúng thế.
-Ta
lại nghe, từ khi nước Việt dành được quyền tách khỏi Bắc triều, hàng năm vẫn
không quên bang giao với ta, có gì đẹp, có gì quý cũng nhớ đến Triều đình ta,
nước bé mà biết nước bé để yên ổn làm ăn, đó là cái khôn của người Việt. Nước
lớn như Bắc triều ta mà tới đâu cũng vỗ ngực khoe là nước lớn là cái ngu si của
Bắc triều. Sống mà để các nước lân bang nghi ngờ, không mấy tin tưởng, e rằng
dễ bị cô lập.
-Bẩm
Bệ hạ, Bệ hạ anh minh.
-Người
Việt có câu, biết đủ là đủ, ấy là cái khôn của người Việt. Nước bé mà đồng
lòng, trăm họ một lời, cái bé ấy là cốt cách, là đá sỏi, cứng lắm, chắc lắm.
Bắc triều ta thường khoe đất rộng, người đông, lắm mưu nhiều kế, thế cũng tốt.
Nhưng để các nước lân bang lúc nào cũng nghĩ ta đất rộng người đông dễ bề ăn
hiếp, lúc nào cũng nghĩ Bắc triều ta lắm mưu nhiều kế, phỏng như vậy nào có hay
ho?
-Bệ
hạ anh minh.
-Giữa
kẻ đi cướp với kẻ giữ của, ai đồng lòng hơn ai? Thay không cướp mà vẫn có,
không mang tiếng mà vẫn được, không gây chiến mà vẫn thu về nhiều thứ, chọn cái
nào?
-Bẩm
Bệ hạ, lời dạy của Bệ hạ thần dân không quên.
-Nay
người Việt đã cho người ra trấn giữ đảo của họ ngoài biển khơi, cái đó có lợi
cho họ, có lợi cả cho ta. Suy cho rộng, có lợi cho ta nhiều hơn có lợi cho họ.
Ta chẳng mất gì mà được nhiều. Nước Việt giữ đảo, giữa biển khơi nhiều hiểm
họa, đổi mạng sống lấy bình yên, ta không mất gì mà được lắm.
-Bẩm
Bệ hạ, lời Bệ hạ cao siêu quá, thần dân chưa hiểu.
-Nay
ta truyền chỉ, cho sứ thần sang nước Việt, xin Hoàng đế nước Việt cho Bắc triều
ta được giúp sức thêm cho nước Việt để giữ cương giới ngoài đảo, cần người cho
người, cần vàng bạc cho vàng bạc, cần gỗ ván, vải vóc cho gỗ ván vải vóc. Ta
cũng thấy, Hứa Văn trung thành với Chính quốc, lại quen đường biển, không sợ
hiểm nguy, một lòng vì ta, vì trăm họ, nay ta ban Thánh chỉ sắc phong cho Hứa
Văn làm đại quan trấn ải Biển Nam hải.
Hứa
Văn quỳ sụp:
-Tạ
ơn Hoàng thượng.
Hoàng
Thượng nhìn các quan đại thần:
-Cho
các ngươi lui. Ta muốn gặp riêng Hứa Văn bàn thêm chuyện cơ mật.
Các
quan lui cả. Hứa Văn được Hoàng thượng cho vời vào cung cấm.
Hoàng
thượng hỏi:
-Nếu
Bắc triều ta lấy được cả dải đảo cát vàng nước Việt, ta được gì, ta mất gì?
Hứa
Văn đáp:
-Bẩm
Bệ hạ. Được là được vị trí án ngữ cả vùng biển lớn. Được là được quyền cai trị,
quyền kiểm soát, quyền giao lưu, quyền phong tỏa rộng lớn ra phía đông, xuống
phía nam. Được là được sản vật quý giá, tài nguyên vô khối, chủ động giám sát
thuyền bè của các nước lân bang. Mất là mất lòng dân nước Việt, sinh thù hằn.
Mất là mất niềm tin cậy của nhiều nước lân bang, sẽ coi ta là kẻ đi cướp đất
đai các nước giềng, vì thế các nước làng giềng ắt sẽ bắt tay nhau, một nước bé
là nước bé, nhiều nước bé đứng bên nhau thành đại nước lớn.
Hoàng
thượng hài lòng:
-Khá
khen cho nhà ngươi nói được nhiều điều mà ta hằng suy nghĩ. Ta cướp mà người bị
cướp không la vẫn hoan hỉ ôm lấy ta tung hô hảo hảo, ấy là cướp khôn. Ta đâm
nhát dao vào đối phương mà thiên hạ không nghe kẻ bị ta đâm kêu la thảm thiết,
vẫn vang vang hai chữ hảo hảo, ấy là giết người khôn khéo. Muốn giành đất đai
nước Việt, đừng dùng binh đao, đừng dùng thế mạnh, mà càng phải keo sơn với
nước Việt, hữu hảo với nước Việt, đặng làm cho nước Việt coi ta là bạn, là anh
em… Đặng làm cho nước Việt tin cậy. Đến ngày người Bắc triều ta sống chung với
người nước Việt, sinh con đẻ cái tại nước Việt, ấy là khi nước Việt thuộc ta…
-Bẩm
Bệ hạ, thần hiểu.
-Đừng
nghĩ tới dân chúng nước Việt, nên nghĩ nhiều tới triều đình Việt, quy phục được
triều đình là quy phục bách tính.
-Bẩm
Bệ hạ đúng thế.
-Há
lẽ Bắc triều ta rộng lớn, giàu có mà không có quà cáp, không có báu vật làm
xiêu lòng Triều đình nước Việt sao?
-Bẩm
Bệ hạ đúng thế.
-Há
lẽ Bắc triều ta không làm gì nổi cho nước Việt tin ta và nước Việt là anh em,
liền môi, liền miệng, sát chân, cạnh tay sao?
-Bẩm
Bệ hạ, thần hiểu ý Bệ hạ.
-Đừng
nóng vội. Chỉ cần biết ta phải lấy nước Việt, lấy vài hòn đảo là nhỏ, lấy cả
nước Việt là việc lớn, năm năm, trăm năm, ngàn năm, đừng quên điều đó. Lấy rồi
mà nước Việt vẫn phải tung hô hảo hảo, ấy là dụng ý của ta. Nay ta già rồi,
nhưng các Hoàng đế nối ngôi, vẫn cứ thế mà làm. Bắc triều ta đã lớn, nhưng biết
thế nào là lớn, vì thế cứ phải mở rộng cương giới, nhưng mở rộng cương giới thì
phải khôn ngoan thế, lấy mà như không lấy, cướp mà vẫn chịu cho cướp, rồi tới
ngày, dù mang tên nước Việt nhưng tất cả đều thuộc về ta. Có tên nước đã chắc
gì có độc lập, hiểu không?
Hứa
Văn cúi đầu:
-Lời
Bệ hạ dạy, con ghi lòng tạc dạ.
Lúc
ấy nghe có tiếng nói vọng vào:
-Bẩm
Bệ hạ có quan đại thần nước Việt tên là Lý Bật xin yết kiến.
11.
Lý Bật được quan nội cung dẫn thẳng vào gặp Hoàng đế Bắc
triều.
Hoàng
đế Bắc triều im lặng ngồi ngắm Lý Bật từ đầu tới chân. Lý Bật đầu cúi, tay
khoanh, cố gắng đứng thẳng nhưng chân run, đầu mũi giày lật bật không yên.
-Bẩm
Bệ hạ, đây là Lý Bật, quan đại thần nước Việt, giữ cương giới phía bắc giáp với
Chính quốc ta.
-Ta
biết người này- Hoàng thượng nói rồi sai quan đại thần- Nhà ngươi bước tới,
kiểm tra chân Lý Bật xem nào.
Đại
thần bước tới, vén ống quần của Lý Bật, đặt bàn tay lên bàn chân Lý Bật, nghiêm
trang nói:
-Bẩm
Bệ hạ… Bàn chân của đại thần Lý Bật run lắm
-Ta
biết. Người ngay thẳng, chân không run, mắt không nhìn xuống.
Lý
Bật hốt hoảng:
-Bẩm
Bệ hạ… Bệ hạ đừng nghĩ sai cho thần… Thần dù là quan đại thần nước Việt nhưng
xin phụng mệnh Bệ hạ, xin dâng nộp cho Bệ hạ bản đồ cương giới cả đất liền và
biển đảo của nước Việt cho Bệ hạ.
Hoàng
thượng hỏi:
-Nhà
ngươi tự nguyện?
Lý
Bật lắp bắp:
-Dạ
dạ… Bẩm Bệ hạ, thần tự nguyện.
Hoàng
thượng lại hỏi:
-Ngươi
là đại thần nước Việt, can cớ chi lại tự nguyện với ta?
Lý
Bật liến láu:
-Bẩm
Bệ hạ. Dù thần là quan quân nước Việt, nhưng theo gia phả, từ ngày xưa, cha ông
thần là người Bắc triều, là thần dân của Bệ hạ.
Hoàng
thượng lại hỏi:
-Ngươi
có thù hằn gì với nước Việt?
Lý
Bật tâu:
-Bẩm
Bệ hạ, thù hằn thì không, hoàng đế nước Việt vẫn cho thần bổng lộc đầy đủ.
Nhưng thần trộm nghĩ, mình có tài cán, có sức vóc, chi bằng mang thân đi phụng
sự Bắc triều, đặng nhìn thấy tương lai xán lạn, còn hơn đi phục vụ cho một nước
Việt bé nhỏ, được mất không biết khi nào, sống chết không biết khi nào…
Hoàng
thượng và các quan trong triều nhìn nhau.
Lý
Bật tâu:
-Thần
biết, sớm muộn chi nước Việt cũng trở thành chư hầu như ngàn năm trước nay vẫn
là chư hầu Bắc triều. Chi bằng xin lập công trước, dâng nộp bản đồ cơ mật cương
giới trên đất liền, trên biển đảo cho Hoàng thượng, đặng hy vọng Hoàng thượng
mau mau lấy nước Việt…
Hoàng
thượng hỏi:
-Nếu
ta lấy nước Việt, thì nhà ngươi được gì?
Lý
Bật:
-Dạ…
Bẩm Bệ hạ, cái đó…
Hoàng
thượng lại cùng các quan trong triều nhìn nhau.
Lý
Bật nói:
-Có
công thì có thưởng. Chắc Hoàng thượng không eo hẹp. Thần trộm nghĩ, những bản
đồ, những sơ đồ chỉ dẫn đầy đủ vị trí phòng thủ của nước Việt nơi cương giới
cũng đủ Hoàng thượng cảm kích mà ban thưởng.
Hoàng
thượng gật gù:
-Phải…
Bắc triều ta lấy thưởng phạt làm đối nhân xử thế. Công như nhà ngươi, thưởng
bao nhiêu cũng không đủ, nhà ngươi có thể xin ta cái gì cứ xin…
Lý
Bật hoan hỉ:
-Bẩm
Hoàng thượng… Thần dù tài hèn nhưng so với Hoàng thượng nước Việt thì như so
cây cổ thụ với cỏ dại. Hoàng thượng nước Việt nhất thời được lòng dân nhưng rồi
chẳng mấy lúc mà bị phế truất. Chi bằng xin Hoàng thượng sau khi lấy nước Việt,
sắc phong cho thần Hoàng đế chư hầu, thay thế Hoàng thượng nước Việt, được vậy,
thần cung cúc phụng sự Hoàng thượng, phụng sự Bắc triều.
Hoàng
thượng nhíu trán:
-Người
đang làm quan đại thần nước Việt, bỗng chốc dâng nộp bản đồ cơ mật lên ta, rồi
xúi ta lấy nước Việt, rồi xin ta phong làm Hoàng đế Chư hầu, ngươi bán nước
Việt được thì bán Bắc triều được, ta nói vậy không sai chứ? Các khanh thấy sao?
Các
quan đại thần đồng thanh:
-Hoàng
thượng sáng suốt.
Hoàng
thượng lại nói:
-Ta
đang làm nhiều việc để Bắc triều và nước Việt hữu hảo, thuận ý trời, thuận bách
tính trăm họ, can cớ chi ta lại đi xâm lược nước Việt. Ngươi là quan đại thần
nước Việt lại nghĩ Bắc triều ta có mưu lấy nước Việt, ta hỏi ngươi, ý này ở
nước Việt bách tính có ai nghĩ như ngươi không?
Lý
Bật lúng túng:
-Bẩm
Bệ hạ, cái đó…
Hoàng
thượng và các quan đại thần lại nhìn nhau.
Hoàng
thượng nói:
-Xét
tội ngươi bán nước Việt, đáng chém đầu tại đây, nhưng lại xét ngươi có ý muốn
phụng sự ta, nên ta tha tội chết.
Lý
Bật tái mặt:
-Bẩm
bệ hạ…
-Trên
thế gian, không hoàng đế nước nào lại đi thu nhận kẻ tạo phản. Ta nghĩ, nếu
ngươi là thần dân của ta, e thần dân của ta sẽ băm ngươi ra trăm mảnh.
Lý
Bật sụp lạy:
-Cúi
xin Bệ hạ soi xét, quả thực con muốn quay đầu về Chính quốc.
Hoàng
thượng nói tiếp:
-Nhưng
nếu ta biết ngươi tạo phản mà không giao nộp cho Hoàng đế nước Việt, phỏng tình
hữu hảo hai nước nào có hay ho.
Lý
Bật đau khổ:
-Trời
ơi, Bệ hạ…
Hai
tên lính xách tay lôi Lý Bật ra.
Hoàng
thượng nói với các quan đại thần:
-Các
khanh thấy ta làm vậy đúng hay sai?
Quan
đại thần:
-Bệ
hạ anh minh.
Hoàng
thượng nói:
-Trong
lúc này, muốn nước Việt tin ta, thì ta phải nộp thằng phản loạn này cho nước
Việt. Các khanh thấy sao?
-Bẩm
Bệ hạ, đúng thế.
-Lý
Bật tham lam tiền của, dâng nộp cơ mật lấy thưởng, lại tham lam đòi ta sắc
phong Hoàng đế Chư hầu, hạng người này nguy hiểm, nước Việt có nó cũng nguy
hiểm mà Bắc triều ta nhận nó cũng thậm nguy.
-Bẩm
Bệ hạ, đúng thế.
-Bắc
triều hay nước Việt, hay nước nào cũng vậy, có kẻ trung chính và cả những kẻ
tạo phản. Ta giao Lý Bật cho nước Việt, hẳn Hoàng đế nhà Lý sẽ cảm kích.
-Bẩm
Bệ hạ đúng vậy.
-Muốn
lấy nước Việt, hãy để cho nước Việt cảm kích ta, cảm kích rồi mới chịu nghe ta
khuyên bảo, đó là ý ta vậy.
Quan
đại thần nhìn nhau, gật gù.
Hoàng
thượng hạ chỉ:
-Cho
lính cơ mật đóng cũi, nhốt Lý Bật vào trong đó, rồi giao sứ thần mang hắn về
trả cho nước Việt.
-Tuân
chỉ.
Hoàng
thượng cho các quan lui ra hết, chỉ còn một quan đại thần phụ trách cơ mật của
Triều đình ở lại.
Hoàng
thượng nói:
-Một
mặt cho sứ thần nhanh chóng mang Lý Bật giao nộp cho nước Việt, một mặt sai các
Quan đầu tỉnh ở cương giới phía Bắc, theo bản đồ bố phòng của nước Việt mà Lý
Bật dâng tặng, điều quân xâm lấn, đánh bật quân nước Việt càng sâu càng tốt,
lấy thêm một thẻo đất cũng lấy, lấy thêm một gốc cây cũng lấy. Bản đồ cơ mật
của Lý Bật rất hay, ta chỉ cần đánh úp là quân nước Việt hoảng loạn bỏ chạy.
Rồi nếu nước Việt lên tiếng phản đối, ta sẽ ra sắc chỉ quở trách chính quyền
địa phương.
Quan
cơ mật:
-Nhưng
thần nghĩ, nếu làm thế e Hoàng đế nước Việt…
-Ta
hiểu ý khanh. Chuyện va chạm nơi cương giới thời nào không có. Hoàng đế nước
Việt cảm kích ta chỉ mặt một tên đại thần phản loạn, há phiền lòng mấy vụ lấn
cương giới lẻ tẻ kia sao?
-Hoàng
thượng sáng suốt.
-Lấn
đất cương giới, chưa có thời cơ thì chưa làm to, mỗi ngày một tí, mỗi tháng một
tí, mỗi năm một tí, êm êm thuận thuận, làm thế không thành việc lớn quốc gia
thì quan hệ hai nước vẫn muôn năm hữu hảo..
-Hoàng
thượng sáng suốt.
-Thôi,
khanh nhanh chóng lên đường.
Lý
Bật bị đẩy vào cũi gỗ ngay trong đêm. Lính lại để cũi gỗ giữa trời, ngay sân
Hoàng cung. Lại đặt bên cạnh cũi một cái bánh bao, một miếng thịt mỡ. Lý Bật
ngồi, mắt nhìn cái bánh bao. Không lấy ăn thì đói. Lấy ăn thì cảm thấy thẹn
lòng. Đường đường một đấng quan đại thần, bổng lộc, người hầu kẻ hạ, giờ đột
nhiên ngồi cũi, như con chó, miếng ăn cũng ngang suất chó.
Lý
Bật rủa cha. Cha hắn dạy, khi muốn lên chức thì nằm rạp xuống mà trườn, người
ta nói hay thì mình phải nói hay, người ta nói thối thì mình phải tung hứng nói
thối, không được sai lời. Khi đã lên chức cao thì phải có chí lên cao hơn. Muốn
lên cao hơn thì phải biết trấn áp thằng ở dưới. Dân Việt vốn như con cua trong
rổ. Cua trong rổ không cần che đậy miệng rổ mà chẳng con nào chui được ra
ngoài. Con này mới chui lên miệng, mấy con kia đã vội kéo xuống, cứ vậy luẩn
quẩn trong rổ, không con nào vươn được để thoát thân. Muốn thế thì phải nhờ vào
ngoại bang. Có ngoại bang kéo ra khỏi rổ thì mới mong làm vương làm tướng. Nay
theo lời cha, hắn nhờ đến ngoại bang, ai dè ngoại bang còn hơn cả cua trong rổ,
lại đè dúi hắn xuống để giả bộ làm ơn làm phúc. Thật đời khốn nạn.
Lý
Bật rủa mình. Tham vàng bạc châu báu thì ai không tham, nhưng hắn đã tham sai.
Hắn tham mà vác xác sang Bắc triều, thành tội tạo phản. Nay được đưa về nước
Việt, cái chết là cầm chắc. Chi bằng cứ tự sát, còn để lại chút danh, rằng quan
đại thần Lý Bật bị Bắc triều bắt, một mực không khai báo, một mực trung chính
với Hoàng đế nước Việt, chết vậy là chết vinh. Chết vì tạo phản thì còn tru di
tam tộc.
Lý
Bật rủa thầy tướng số. Ngày sinh hắn ra, mẹ hắn cho vời thầy xem tướng đến,
thầy phán, sau này Lý Bật chức thấp cũng quan đại thần, chức to làm tới Hoàng
đế. Hắn nhớ mãi, nhớ mãi, nhớ mãi nên mới nông nỗi này, nếu có làm hoàng đế e
cũng là hoàng đế cho lũ chó nuôi không hơn không kém.
Hứa
Văn nghe tin Hoàng thượng cho nhốt Lý Bật vào cũi bắt mang về nước Việt trị tội
tạo phản thì lấy làm tò mò. Nửa đêm, Hứa Văn sai lính dẫn mình ra sân Hoàng
cung, ngồi bên cũi nhốt Lý Bật.
Hứa
Văn ngắm nghía Lý Bật, lại cầm tay soi chỉ, lại xách tai coi dáng, lại kéo tóc
coi lông mày.
Lý
Bật cáu:
-Thân
phận ta đáng như phận chó lắm sao?
Hứa
Văn cả cười:
-Là
đại trượng phu ai bất mãn như thế.
Lý
Bật trừng mắt:
-Hoàng
thượng các người trở mặt, há đáng mặt trượng phu sao?
Hứa
Văn nói:
-Sao
ngươi không tìm cách chi đàng hoàng lại tìm cách tạo phản?
Lý
Bật trố mắt:
-Ngươi
nói vậy là có ý gì?
Hứa
Văn nói:
-Chọn
đường tạo phản là chọn đường chết. Chi bằng ngươi cúi xin Bệ hạ soi xét, đừng
xin bổng lộc, đừng xin chức tước, chỉ xin mạng sống, Bệ hạ ta bao dung như trời
biển, chắc sẽ thuận lòng…
Lý
Bật sụp lạy trong cũi:
-Xin
một lạy giúp cho kẻ hạ thần này thoát chết.
Hứa
Văn nhìn Lý Bật rồi đưa bàn tay mình ra:
-Bàn
tay này lật bên này, lật bên kia dễ. Hoàng thượng ta nói ra lời rồi thu lại lời
cũng dễ như lật bàn tay vậy.
Và
cười.
Lý
Bật trố mắt nhìn.
Hứa
Văn phe phẩy cái quạt lông ngỗng, đứng dậy, bước đi cười ha hả.
Tiếng
cười của Hứa Văn khiến Lý Bật co rúm, lạnh toát, tưởng như mình đang được đặt
vào một cỗ quan tài.