Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Tagged Under:

NẮNG GHÊ.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 11:06
  • Chia sẻ bài này >


  • Nắng thế nên mới có chuyện. Bên hành lang Nhà hát, trong ngày Hội diễn, em gặp mình, em rơm rớm nước mắt:
    -Em lấy chồng rồi anh ạ.
    -Tốt quá. Chúc mừng em, nhưng sao khóc?
    -Là vì em không được lấy người em yêu anh ạ,mà lấy anh này...
    -Vì sao? Ai cấm em không được cưới người em yêu?
    -Không ai cấm, vì nắng thôi anh ạ.
    Em nói, người em yêu là đạo diễn, từ Hà Nội vào dựng vở. Em đẹp. Em giỏi. Em tài năng. Người ấy yêu em. Em yêu người ấy. Gần 1 tháng dựng vở, em tưởng như không còn tình yêu nào hơn thế.
    Gần đến ngày chia tay, em đưa người em yêu lên sân thượng nhà hát.
    Người em yêu ôm lấy em khóc, anh chết mất nếu phải chia tay em, chúng ta phải cưới nhau em nhé.
    Em dạ.
    Chúng ta thành vợ chồng em nhé.
    Em dạ.
    Chúng ta mãi bên nhau em nhé.
    Em dạ.
    Anh ấy đòi em cho.
    Em dạ.
    Nhưng khi cởi bỏ xiêm y,khi anh ấy đặt em xuống sân thượng, em hét lên một tiếng và bỏ chạy, vơ lấy áo quần bỏ chạy.
    Từ đó em mất anh ấy, anh ạ.
    Vì nắng anh ạ.
    Sân thượng nóng rực anh ạ.
    Khi anh ấy đặt tấm thân ngọc của em xuống, em tưởng như bị nhúng trong vạc dầu anh ạ.
    Em bỏ chạy anh ạ.
    Rồi mất anh ấy anh ạ.
    Giờ mới cưới anh này anh ạ.