Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Tagged Under:

THƠ SINH NHẬT MÌNH

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 10:57
  • Chia sẻ bài này >


  • Không phải cứ hét lên là buồn
    Đôi khi hét lên vì vui sướng
    Nghiêng ngả cuộc đời, mòn chân lề phố, nắng cháy mắt nhìn, mưa rơi vào ruột, đôi khi lại hét lên vì tay ùa tới một nụ cây nhú xanh trên mỏm đá già.
    Đôi khi hét lên vì chạm được vào yêu
    Cháy môi hôn, nóng tay cầm, rưng rưng chân bước, một tiếng lá rơi cũng giật mình thảng thốt sợ em đau.
    Đôi khi hét lên vì hy vọng
    Vì cả tin
    Vì dại khờ
    Nhưng nếu không biết dại khờ thì ai khôn cho mình nương tựa
    Hóa ra dại khờ quý hơn khôn ngoan
    Thì dại khờ cho em bước tới, cho em tự tin, cho em nũng nịu
    Dại khờ cho cuộc đời thêm nông nổi
    Nông nổi cho thêm những đêm thức trong tiếng thở dài
    vì nhớ, nhớ cả khi đang ngồi bên nhau...
    Đôi khi hét lên vì cay đắng
    Cay đắng không vì do bị lừa lọc
    mà vì sao mình lại dễ bị lọc lừa
    Cay đắng hơn vì sao lại nỡ dối mình
    Cay đắng hơn vì sao một lời nói chân thành đôi khi bất an trước lời dối trá được che chắn bởi màu sắc.
    Đôi khi hét lên vì thất vọng
    Lũ quỷ nhởn nhơ đi, nhởn nhơ cười, nhởn nhơ bắt tay, nhởn nhơ phát biểu, nhởn nhơ thề thốt, lũ quỷ không chết, vẫn sống, viết cả ngàn trang không chặn được quỷ dữ, nên lại phải hét lên
    Đôi khi hét lên vì nhớ
    Đôi khi hét lên vì cô đơn
    Đôi khi hét lên vì đọc phải một trang chữ của thằng bạn thối đức
    Đôi khi hét lên mà không biết sao mình lại hét lên
    Lùi vào góc nhỏ một mình
    Một mình viết cho một mình...lặng thinh
    Ngoài kia trời đã bình minh
    Nắng hong chữ ướt mắt mình tối qua