Mạ ở dưới cát sâu, chẳng còn nhớ con đâu
Thăm thẳm thế, cách xa muôn trùng thế
Con nghe nói bên kia thế giới
Là thiên đường và những hoan ca
Mạ ở dưới cát sâu, chẳng còn nhớ con đâu
Con từng đi khắp bốn phương trời đất
Có khi ngạo mạn với đời mình đã tung hoành ngang dọc
Ngang dọc đất nước mình, ngang dọc thế gian
Mạ ở dưới đất sâu mạ chẳng biết đâu
Con đường nào con đi rồi cũng về với mạ
Vốc nắm cát trên mộ mạ lên là vũ trụ
Thắp nén nhang con phụng phịu gọi tên
Mạ ơi mạ ơi, tóc trên đầu con đã bạc trắng rồi
Sao vẫn bé thơ đòi mạ bế
Ôi nấm mộ con ngồi như ngồi trong lòng mạ
Con đường nào con qua cũng về với mạ thôi
Con đường nào con qua cũng nhớ mạ từng lời
Lúc khổ đau con níu lời ru của mạ ngày xưa mà đứng dậy
“Một vạn cũng bỏ, lấy xu đi đò”
Mạ dặn thế và con làm thế
Con đường nào con qua cũng về với mạ thôi
Mạ ở dưới cát sâu mạ có nhớ con không
Con nhớ mạ, con chạy về trên cát
Con nhớ mạ,con ngồi yên trên cát
Con nhớ mạ, con thắp hương trên cát
Mạ ở dưới cát sâu mạ có nhớ con không
Con đường nào con qua cũng về với mạ thôi
Mạ vẫn giữ cho con nơi nương tựa
Dù ở dưới cát sâu, con vẫn cần đến mạ
Một nén hương, bên mạ, ấm yên lòng
Một buổi chiều Hà Nội quấn trong đông
Con nhớ mạ lấy cát ra ngồi ngắm
Nắm cát nhỏ lấy từ mộ mạ
Nắm trong tay, nhớ mạ để ấm lòng
Dưới cát sâu mạ có nhớ con không?