Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Tagged Under:

HUẾ.

By: NGUYỄN QUANG VINH On: 12:04
  • Chia sẻ bài này >

  • (Viết lung tung lang tang ngày rằm tháng 7)
    Có những địa danh ghé một lần nhớ liền, nhớ quay quắt, nhớ nóng rực, nhớ miên man nhưng chỉ chút thời gian thì đã bị nỗi nhớ của một địa danh khác trùm lên, khỏa lấp, xóa nhớ.
    Có những địa danh phải ở thật lâu, tìm thật nhiều, hiểu thật sâu mới nhớ, mới ghi vào tâm thức, nhưng rồi bộn bề công việc, bộn bề những chuyến đi, lại quên, lại trôi vào xa lắm trong miên man ký ức.
    Huế thì khác.
    Huế không cám dỗ tới mức ghé một lần là khắc vào tim, cũng không ấn tượng tới mức đến một lần rồi mang theo bao kỉ niệm, Huế không chói lóa, không níu giật, không trĩu nặng bước chân ta nếu chỉ ghé một lần. Huế cứ thế thôi, trôi trôi trôi, mặc mưa, mặc nắng, mặc vui, mặc buồn, có gì đó đỏng đảnh, có gì đó kiêu kiêu, có gì đó cao cao xa xa, ai không ưng Huế thì không cần phải nhớ, mà không ai nhớ thì Huế cũng chẳng bận tâm. Nếu chỉ một lần ghé Huế thôi, là thế....
    Nhưng nếu biết níu vào Huế một chút lòng, một vướng bận, một tiếng thở dài, nếu biết níu vào Huế một cõi lặng, đặt vào Huế một một chút âm hưởng của bè trầm, gửi ở Huế một ánh mắt, một cái nắm tay, một nụ hôn, một giọt nước mắt, thì Huế mãi trong ta, theo mãi, theo miết, bám chặt, quyến luyến, day dứt, và tràn vào ta từng phút, từng giây cái trong veo của nỗi nhớ, cái sức nặng của nỗi nhớ, nó trĩu, nó kéo, nó đè, nó giữ, nó nhấn, nó quàng tay kéo mặt, nỗi nhớ rất nặng, rất sâu, nhớ ấy thật "dễ sợ".
    Huế lúc nào cũng ngơ ngác, ngơ ngác trước dòng chảy bề bộn của cuộc sống, ngơ ngác theo từng giọt cà phê thong thả rơi bên sông Hương, ngơ ngác trước ồn ào, có làm gì đó ở Huế, có tổ chức sự kiện long trời lở đất gì nữa, thì Huế vẫn thế, vẫn ngơ ngác trầm tĩnh thế, không thay đổi được.
    Người ta hình tượng tà áo dài Huế là màu tím, kệ người ta, tôi chỉ có một màu áo dài đỏ thôi, tôi thích cái màu áo dài đỏ ở Huế, màu đỏ như ráng chiều e ấp của ánh mặt trời buông sau kinh thành; màu đỏ như ánh hoa đăng đêm khuya thả trôi trên sông Hương để từ biệt một chuyến đò, từ biệt một giọng hò, để Huế chìm vào đêm; màu đỏ của những áng mây hoàng hôn trôi lang thang trên vòm trời của đền đài lăng tẩm, rồi đi sâu vào khuya khoắt, đi sâu vào từng ngõ nhà, đi sâu sau từng vòm lá để rồi nơi ô cửa nhỏ, dưới bóng cây, sau vòm ngói, một ánh mắt nhìn xa xôi, bàn tay níu vào nỗi nhớ ai, tiếng thở dài nhè nhẹ gửi theo ai, đôi khi còn là một tiếng nấc mỏng như chiếc lá rơi nghiêng trong sân Đại nội, nhè nhẹ thế thôi mà lắng sâu, dùng dằng theo cả đời người.
    Huế tĩnh tại trong tâm linh, trong tiếng chuông ngân từ Thiên Mụ kéo âm thanh vào sâu trong tâm trí người, những bước chân đi ở Huế chậm và đều như đi vào cửa Phật.
    Một tiếng "dạ"nhẹ và ngọt của Huế đôi khi làm sụp đổ cả một vương triều.
    Nhớ đến một vòm cây cô tịch, nhớ đến một phiến gạch, nhớ đến một tiếng rao hàng đêm đêm đôi khi làm bật ra tiếng khóc của đá.
    Và sáng sớm, bắt đầu một công việc, bắt đầu một chuyến đi, bắt đầu một lo toan, ở Huế là ba chữ thôi: chừ ri hí.